Đến chiều,  tiền  tiêu hết, và điểm tích lũy cuối cùng cũng đạt đến 220, thật  dễ dàng gì.
Cô  đến bệnh viện mua thêm vài dụng cụ y tế để truyền dịch, chuẩn  cho việc điều trị chính thức cho  Mẫn  ngày mai.
Sau một ngày chạy đôn chạy đáo, chân của Hạ Mẫn Duyệt  tê cứng, nhưng  hết việc, cô còn  chạy thêm một chuyến đến bệnh viện Đông y nữa.
DTV
Cô  rõ hôm nay Quán Hiểu Nguyệt ở khu nhà gia đình công nhân đường sắt  ở nhà  đẻ, và thật sự     tìm, nên quyết định sẽ đưa tờ giấy của dì Lữ cho Mẫn Tiền Trình, để   chuyển  cho chị dâu.
Tại Bình Kinh, bác sĩ Lữ Tương Nam là một chuyên gia nổi tiếng cả về sản khoa lẫn phụ khoa. Việc lấy  một suất khám với bà  là điều khó khăn, dù  tiền cũng  dễ gì đặt lịch.
Mẫn Duyệt  tin Quán Hiểu Nguyệt  dại dột mà   khám. Chỉ cần đến để nhờ bác sĩ Lữ tư vấn chuyện sinh nở cũng   đáng.
Trên xe buýt, Mẫn Duyệt liên tục  đồng hồ,  gần 5 giờ ,   Mẫn Tiền Trình tan  lúc mấy giờ?
Nếu đến muộn mà  tìm thấy  thì đúng là phiền phức.
Cuối cùng, xe cũng đến bến. Vừa bước xuống, Mẫn Duyệt lập tức chạy nhanh.
Hôm nay   quá nhiều bệnh nhân, Mẫn Tiền Trình khá rảnh rỗi. Anh  đang suy nghĩ liệu  nên xin phép về sớm  bắt chuyến xe cuối cùng về nhà, sáng mai    ?
Hôm qua,     nghĩ gì mà để quên đồng hồ và bút máy ở nhà.
Là một bác sĩ Đông y, thiếu đồng hồ và bút máy giống như một chiến sĩ  trận mà quên s.ú.n.g và d.a.o găm ,   cách nào bắt mạch   bệnh án.
Đang   hành lang tới văn phòng,   bất ngờ  thấy Mẫn Khải Hàng: “Anh hai,    đến đây?”
Mẫn Khải Hàng đưa đồng hồ và bút cho  : “Đi học  mang sách,    mang đồng hồ. Lúc ăn cơm  cũng quên gắp thức ăn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-85.html.]
Mẫn Tiền Trình vui mừng nhận lấy: “Anh hai,  đúng là  trai ruột của em,   thiết nhất của em, haha!”
Anh hai   thấy đường mà vẫn lặn lội đường xa mang đồ đến cho  , Mẫn Tiền Trình cảm động vô cùng, chuyện gắp thức ăn giờ  còn quan trọng nữa, chỉ cần ăn no là .
Rồi   thấy một thanh niên  bên cạnh  hai,    tủm tỉm  họ. Anh  hỏi: “Anh hai, đây là…?”
Lúc đầu,  nghĩ đó chỉ là một  qua đường.
Xa Tiền Tuấn  kịp để Mẫn Khải Hàng trả lời  vui vẻ tự giới thiệu: “Chào bác sĩ Mẫn, em là đồng nghiệp của  Hàng, cứ gọi em là Tiểu Xa, em lái xe, lát nữa em sẽ đưa  Hàng về trấn Tân Giang.”
Hôm nay Mục Tứ Lâm bận, nên Tiểu Xa  giao nhiệm vụ đưa Mẫn Khải Hàng về.
Mẫn Tiền Trình ngạc nhiên,  hai  từng kể rõ về công việc những năm qua của ,  mà  còn  đồng nghiệp ?
Anh   bắt tay Tiểu Xa: “Tiểu Xa, chào !”
“Chào bác sĩ Mẫn!”
Sau khi đưa đồ cho em trai, Mẫn Khải Hàng : “Cậu  việc tiếp , bọn  về đây.”
“Khoan ,  hai,  về vội thế ?”
“ đến Bình Kinh để kiểm tra, giờ kiểm tra xong  thì về thôi.”
“Kiểm tra? Kết quả  ?” Mẫn Tiền Trình hỏi, cả nhà đều mong mỏi đôi mắt của  hai sớm hồi phục.
Nhắc đến chuyện , sắc mặt Mẫn Khải Hàng  chút trầm ngâm. Kết quả kiểm tra cho thấy m.á.u đông trong não   cải thiện một chút, nhưng việc phục hồi dây thần kinh thị giác   khó khăn.