Chẳng lẽ tương lai con rể của ,    phép hỏi vài câu ?
Hạ Thường Thanh bật : “Đâu , ba…”
Ông Hạ khoát tay: “Trên bàn ăn  bàn chuyện công việc!”
Rồi ông gắp cho Mẫn Khải Hàng một miếng tai heo: “Khải Hàng, ăn ! Mẹ Tiểu Duyệt   con đến,  chạy  chợ mua món đồ luộc  đấy. Lúc đó   dọn hàng , còn mỗi cái tai heo định để nhà ăn, nhưng  con vẫn mua về,  là con rể đến nhà mà   món ngon thì  .”
Đặng Chi Huệ     gì ngoài  gượng. Những lời  của ông   vấn đề, nhưng câu cuối thì   do ông tự thêm . Bà cũng  tiện đính chính  mặt ông.
Mẫn Khải Hàng  ngượng,   đáp thế nào.
Anh đồng ý đến nhà họ Hạ là vì tình nghĩa giữa hai gia đình, vì sự kính trọng dành cho các bậc trưởng bối  chăm sóc  khi xưa.
 như Mẫn Duyệt  , đến Bình Kinh mà  ghé nhà họ Hạ là   phép, nhưng    ý gì khác.
Nhìn thấy  khí bắt đầu  chút gượng gạo, Đặng Chi Huệ vội vàng tìm chủ đề khác để chuyển hướng: “Mẫn Mẫn, con cũng ăn  chứ, đây, món giò heo kho , con thích nhất mà.”
Ơ, Hạ Mẫn Duyệt  nên  là cô    thích món giò heo  nhỉ? Thực   chỉ  thích, mà cô    ăn món  luôn.
Mẫn Duyệt nghĩ đến chiếc giò heo ngày nào cũng dẫm đạp trong chuồng lợn, cảm thấy  chút khó chấp nhận.
 trong ký ức, "Hạ Mẫn Duyệt"   thích món . Bất kể là giò heo kho, giò heo hầm  giò heo luộc, cô  đều mê tít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-89.html.]
Giờ thì  đây? Ăn   ăn?
May mắn là  khi gắp miếng giò heo cho con gái, Đặng Chi Huệ  chú ý xem Mẫn Duyệt  ăn  , mà bắt đầu trò chuyện với Mẫn Khải Hàng về vết thương của .
“Khải Hàng, lúc đó đầu của con  chấn thương như thế nào? Còn nhớ rõ vị trí  thương ?” Đặng Chi Huệ hỏi.
Nhân lúc   đang trò chuyện, Mẫn Duyệt nhanh chóng dùng đũa xới cơm,  đẩy miếng giò heo xuống  đáy bát.
Nghe thấy Mẫn Khải Hàng trả lời: “Bị ngã từ  xe máy xuống, đầu bên  đập xuống đất,   đó là phần  gáy  tổn thương  thứ hai…”
Mẫn Khải Hàng  thương khi thực hiện nhiệm vụ truy bắt tội phạm ma túy ở biên giới tỉnh Điền Nam.
Đó là một tay trùm ma túy mà    vùng suốt ba năm mới chiếm  lòng tin và thu thập đủ chứng cứ. Khi  bại lộ,  định vượt qua biên giới để trốn thoát, nếu thành công thì công sức ba năm của  sẽ đổ sông đổ biển.
Mẫn Khải Hàng chỉ  thể liều mạng tăng tốc xe, đuổi theo  bằng đường tắt, nhảy xuống từ vách đá cao bốn, năm mét để khống chế tên tội phạm. Trong quá trình vật lộn, phần  đầu của    va chạm mạnh.
Lúc đó, đầu  đầy máu,  thứ  mắt chỉ còn là màu đỏ thẫm.  may mắn là cuối cùng   dùng hết sức lực để khống chế  .
Khi đồng đội đến tiếp ứng kịp thời,  mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thị lực của  dần dần mờ , đến lúc tỉnh dậy thì    thể  thấy gì nữa.
Dĩ nhiên, lý do chính thức mà     đơn giản hơn nhiều. Chỉ là do  lái xe quá nhanh,  ngã khỏi đường và lăn xuống,  chấn thương phần đầu, dẫn đến mất thị lực.
Đặng Chi Huệ  mà thương cảm: “Thật là xui xẻo, chỉ vì một vụ t.a.i n.ạ.n mà tổn thương đầu dẫn đến mù lòa. Lúc nãy con   là   kiểm tra hôm nay, kết quả kiểm tra  thể cho bác xem ?”
DTV