Tối hôm đó,  đang tính toán chuyện  ăn trong đầu, Hướng Hoài Dân mon men  gần.
Anh  dò hỏi: "Ngọc Châu,  già cả ,  việc  còn nhanh nhẹn nữa, em xem giờ em cũng nghỉ việc , chẳng  việc gì , việc nhà vẫn  đến tay  phụ nữ  chủ như em thôi.
"Chỉ cần em đồng ý,  sẽ đưa hết tiền lương hàng tháng cho em."
Hướng Hoài Dân cứ dán mắt  mặt , sợ   đồng ý, cuối cùng nghiến răng thêm  một câu.
"Anh  em giận  mấy năm nay lén gửi tiền cho ,   tiền lương của  đều đưa em giữ, như  em  hài lòng ?"
Trời ơi,   nghĩ việc để  quản việc nhà là một ân huệ ?
Đừng tưởng   ,  tiền ít ỏi đó  tay , chẳng mấy chốc     lấy  bằng đủ  lý do.
Xa thơm gần thối.
Giờ   ghét  chồng là vì lợi ích của bản   xâm phạm,   chỉ cần bà  giở trò  lóc vài câu, họ vẫn là  con ruột thịt, chỉ   mới là  ngoài.
Hơn nữa, giờ sạp hàng của   ăn phát đạt lắm .
 thực sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến lời của chị Hồng, đợi khi nào  đủ khả năng nuôi sống bản  và con cái, đá quách gã đàn ông vô dụng     hơn ?
"Tiền lương của  em  cần, cẩn thận     tưởng  đề phòng bà, đến lúc đó   ầm lên."
Hướng Hoài Dân sượng sùng sờ mũi,  nhắc đến chuyện  nữa.
10
Mùa xuân năm , nhờ sự giúp đỡ của chị Hồng,  thuê  một gian hàng ở đầu phố.
Chỉ bán đồ lót, tất và mấy thứ lặt vặt.
Hướng Hoài Dân  lẽ  ,  tiền  kiếm  trong những ngày , cả đời   cũng khó mà kiếm nổi.
Chẳng mấy chốc, Hướng Nam sắp thi đại học.
Nó tự tin tràn trề, vỗ n.g.ự.c đảm bảo với Hướng Hoài Dân: "Bố, với thành tích của con thì bố cứ yên tâm!"
Thầy giáo  tìm gặp  nhiều , thành tích của Hướng Nam  tụt từ top ba xuống thứ hai mươi mấy của lớp.
Thế mà Hướng Nam chẳng hề sốt ruột, vẫn cứ tự phụ như .
"Con chỉ là nhất thời sơ suất thôi,    phát huy hết khả năng thực sự của ."
Lâu dần,  mặc kệ nó.
Tập trung hết sức lực  việc học của bé Tiểu Bắc và chuyện  ăn.
Bé Tiểu Bắc học hành chăm chỉ,  tự giác, chẳng giống Hướng Nam chút nào, lúc nào cũng  để  nhắc nhở.
Mẹ chồng thì thường xuyên  bóng gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-me-chong-quai-thai/chuong-9.html.]
"Không    con, con gái  nuôi dạy  đến mấy thì cũng  lấy chồng, học giỏi  ích gì, sớm muộn gì cũng là  nhà khác. Đâu  bằng con trai."
Hướng Nam   chồng tiêm nhiễm, cũng hùa theo trêu chọc bé Tiểu Bắc.
  mong chờ, xem Hướng Nam rốt cuộc  thể thi  kết quả   gì.
  vẫn đánh giá nó quá cao.
Hướng Nam thậm chí còn   nổi phòng thi.
Hướng Hoài Dân cuống quýt : "Có  con để nhầm chỗ ? Con mau tìm  ."
Hướng Nam lục tung cả cặp sách, cuống đến mức sắp .
"Con nhớ tối qua con còn kiểm tra , để ngay trong ngăn kẹp của cặp sách, con chắc chắn  nhầm!"
 để ý thấy,  chồng vốn lắm lời  mà  im lặng.
  chằm chằm bà , bà  chột  sờ mũi, hùa theo : "Con nghĩ kỹ  xem, thằng bé , chắc chắn là trí nhớ kém, để nhầm chỗ ."
Khi các thí sinh  lượt  phòng thi, Hướng Nam   về tìm cũng  kịp nữa.
Chuông reo lên, trong mắt Hướng Nam tràn đầy tuyệt vọng.
"Hỏng , hỏng hết ..."
Cả nhà chỉ còn  ủ rũ về nhà.
  quanh nhà một vòng, cuối cùng đến phòng bếp, phát hiện  cái bếp lò nhỏ  thường dùng để hầm canh,  một mẩu giấy  cháy hết.
 cẩn thận lấy mẩu giấy , thổi sạch tro tàn  đó.
Thấp thoáng lộ  mấy chữ "phòng thi", "họ tên".
 lập tức xông , chất vấn  chồng: "Đây là cái gì?!"
11
Hướng Nam gần như nhận  ngay thẻ dự thi của .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vồ lấy, kêu lên một tiếng "Á" thảm thiết.
Hướng Hoài Dân trợn tròn mắt, như  sét đánh.
Hướng Nam  phát điên: "Tại  bà  đốt thẻ dự thi của con! Là bà, là bà hại con    phòng thi!"
Mẹ chồng vẫn thản nhiên: "Thẻ dự thi gì?  còn  từng  thấy."
"Bà  dối! Tối qua  khi con  ngủ, chúng  còn  chuyện, con còn đưa thẻ dự thi cho bà xem,    cái  thì    phòng thi, bà còn đặc biệt dặn con  cất cẩn thận!
"Bà tận mắt  thấy con bỏ nó  cặp sách, là bà lén lấy , đốt nó!"