Lê Quang Nhược  dùng vũ lực với , nhưng trời giá rét băng tuyết thế    cũng  tiện hành động.
Thế là,  trói    vác về nhà.
 dốc hết sức phản kháng, nhưng vẫn   là đối thủ của , khóe mắt    đánh cho bầm tím, nửa bên mặt tê rần mất cảm giác.
Tuyết vẫn rơi, dấu chân  đường nhanh chóng  che phủ.
Khi cha Lê Quang Nhược còn sống  xây cho nhà ba gian nhà gạch, tường rào cũng  xây  kiên cố.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Những năm  Lê Quang Nhược cũng   cách  ăn, dù bên trong tối tăm đến , ngoài mặt  luôn duy trì  .
Cửa sân đóng chặt, cách một lớp tuyết ngỗng bay trắng trời,   kêu rách cổ họng cũng vô ích.
“Lê Quang Nhược, cưỡng h.i.ế.p là phạm pháp đấy,  mà thật sự động  , đừng  là thi đại học, nửa đời  của  chắc  ở trong tù mất thôi.”
Lê Quang Nhược   như   thấy,   lạnh lẽo.
“Ai    cưỡng h.i.ế.p cô chứ,  đột nhiên cảm thấy chỉ  giữ cô  giúp  chăm sóc   thôi,  chắc  nhất định  là  cưới cô mới .”
Lê Quang Nhược    lật   ngoài,  lâu   dẫn Lê Quang Trạch  nhà.
“Quang Trạch, nếu em ngoan ngoãn,   chị  sẽ ở  nhà ngày ngày chơi với em,  trai cũng sẽ  đánh em nữa.”
Việc Lê Quang Nhược đánh Lê Quang Trạch, vẫn là kiếp   khi kết hôn  mới  .
Lúc đó  vô cùng  chấp nhận hành vi  của ,  cũng từng  lóc thảm thiết hứa với  sẽ  tái phạm nữa.
Khi đó  còn tưởng rằng  là do áp lực quá lớn, bây giờ  ,  căn bản chính là mặt   thú.
“Lê Quang Nhược,  đúng là đồ khốn nạn, Quang Trạch  cái gì mà hiểu chứ,   dám……”
“Nó  hiểu thì cô  thể dạy nó mà?”
Lê Quang Nhược  kéo tay Lê Quang Trạch đặt lên  ,  lộ  vẻ mặt đê tiện.
“Cô và Cố Trình   gần gũi như , chắc hẳn cái gì cũng  với   chứ?”
“Cố Trình đúng là  hưởng mới   bố   tiền, nếu  thì trình độ của nó  tư cách gì mà học chung lớp với , nếu   vì nó thì cô  cãi  với  ?”
Lê Quang Nhược như phát điên ấn Lê Quang Trạch lên  , chỉ  thông minh của Lê Quang Trạch vẫn luôn dừng  ở  bốn năm tuổi,   giày vò như , sợ hãi oa oa  lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nghiem-tang/chuong-11.html.]
“Quang Nhược, Quang Nhược con đừng đánh em trai……”
Từ gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng kêu yếu ớt của  Lê Quang Nhược, Lê Quang Nhược chửi thầm hai tiếng  để Lê Quang Trạch ,  đó từ bên ngoài khóa trái cửa  rời .
“Quang Trạch,  đây.”
Xác định    ,  nhẹ giọng gọi Lê Quang Trạch: “Quang Trạch ngoan, trong túi chị  kẹo , em cầm lấy ăn !”
Kiếp  chăm sóc thằng nhóc ngốc  hai mươi năm,  cũng gần như nắm rõ tính khí của nó .
Chỉ cần thuận theo dỗ dành vài câu, nó vẫn  dễ đối phó.
Lê Quang Trạch nghiêng đầu  chằm chằm  một hồi lâu, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, cuối cùng  sự dỗ dành của  cũng chịu vươn tay từ trong túi  lấy  hai viên đường phèn.
Đường phèn là Cố Trình hôm nay cho ,  chỉ chọn viên nhỏ nhất nếm thử một chút, chỗ còn  định mang về cho hai đứa em trai mới sinh của mợ.
Bây giờ ngược  thành  cho thằng ngốc   công.
“Quang Trạch, kẹo  ngon ?”
Thấy nó gật đầu,   kiên nhẫn dỗ dành: “Em giúp chị cởi dây thừng , chị  cho em kẹo ăn.”
Đồ ngốc đúng là đồ ngốc, chỉ gật đầu  nhúc nhích.
May mà ở góc tường  một cây rìu dùng để bổ củi,  dỗ nó mang  cho .
Ngay khi  khó khăn lắm mới mài đứt  dây thừng, Lê Quang Nhược    .
14
Vẻ mặt  mặt  so với   còn âm u đáng sợ hơn, hơn nữa,  ngửi thấy     một mùi khó tả.
Mùi đó  quá quen thuộc,  rõ ràng,  già của   ị đùn  giường .
Mà  khi lừa   về  lao công, những thứ  chỉ  thể do chính   cam tâm tình nguyện  thu dọn.
Hắn  thấy   cởi trói  dây thừng, nhưng   hề hoảng hốt, mang theo nụ  của  chiến thắng, từng bước một tiến về phía .
“Người   mà,  thể  tin   mệnh, nếu  mà   bố  như Cố Trình,  còn mạnh hơn nó   bao nhiêu   chứ. Tang Tang, cô sai là sai ở chỗ quá coi thường kẻ thiếu niên nghèo khó,  đặt con phượng hoàng vàng như   mắt, rõ ràng……rõ ràng   cô   đối xử với  như !”
Khi Lê Quang Nhược lẩm bẩm tự , Lê Quang Trạch đột nhiên đưa tay   mặt .
“Anh Hai, kẹo.”