Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[THẬP NIÊN 80] NGHIÊM TANG - CHƯƠNG 12

Cập nhật lúc: 2025-06-01 09:54:50
Lượt xem: 1,293

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Quang Nhược nhìn viên đường phèn dính nhớp trong lòng bàn tay Lê Quang Trạch, thậm chí còn dính cả bùn đất trên ngón tay của nó.

Hắn lập tức giáng một bạt tai vỗ mạnh vào tay Lê Quang Trạch: “Ai cho mày đấy? Đồ ngu, mày không sợ người ta cho thuốc độc vào đầu độc c.h.ế.t mày à!”

“Oa……”

Lê Quang Trạch lại bắt đầu ngồi dưới đất oa oa khóc lớn, nó càng khóc Lê Quang Nhược càng trở nên cáu kỉnh, tôi thừa cơ đẩy hắn ra, nhặt cây rìu dưới đất lên chắn ngang trước n.g.ự.c tự vệ.

Lê Quang Nhược đánh Lê Quang Trạch ngất đi, thấy tôi dùng rìu chắn trước ngực, ánh mắt hung ác trừng hắn, hắn không hề sợ hãi, ngược lại vẫn tiến về phía tôi.

“Tang Tang, chẳng phải cô sớm đã nói rằng mình muốn có một gia đình sao? Tôi nguyện ý cho cô một gia đình đấy, nhưng cô quá không biết trân trọng cơ hội rồi, cứ nhất định phải làm cho mọi chuyện náo loạn đến mức này, cô nói xem có phải là cô tiện không hả?”

“Ngoan, bỏ rìu xuống đi, thằng em trai tôi là đồ vô dụng không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng tôi thì biết thương cô đấy. Cô bỏ rìu xuống đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, tôi không để ý chuyện cô và Cố Trình đã làm gì đâu, chỉ cần cô đáp ứng sau này ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi phát đạt rồi sẽ dẫn cô cùng nhau lên tỉnh thành.”

Trên đời này lại có người vô sỉ như Lê Quang Nhược, tôi tức đến nghiến chặt răng hàm, trong lòng nghĩ dù là đồng quy vu tận, tôi cũng không thể để hắn được như ý.

Ngay khi tôi chuẩn bị liều mạng với Lê Quang Nhược, giọng của mẹ Lê Quang Nhược lại lần nữa truyền đến.

Khác với vẻ yếu ớt vừa rồi, bà rõ ràng là bị kinh hãi cái gì đó, vừa khóc vừa gào thét “Quang Nhược, mau đến cứu hỏa đi con!”

Từ gian phòng mẹ Lê Quang Nhược ở có ngọn lửa bốc lên, xem thế lửa còn không hề nhỏ.

Mà mẹ hắn đang trốn ở nhà xí góc sân khóc lóc kêu la.

“Cháy rồi, cứu mạng với!”

“Trời ơi là trời, nhà cháy rồi người còn sống thế nào đây? Ông nhà tôi ơi, có phải ông muốn mang cả ba mẹ con tôi đi không hả……”

Lê Quang Nhược không rảnh an ủi bà mẹ già đang kinh hãi, lại càng không rảnh để ý đến tôi, khóa trái cửa, vội vàng dùng xẻng xúc tuyết trong sân ném vào trong phòng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tuy rằng tôi không ra ngoài được, nhưng sự hoảng loạn trong lòng cũng ổn định hơn một chút.

Lửa vừa bốc lên, cha già con trẻ trong thôn chắc chắn sẽ đổ xô đến nhà họ Lê, bọn họ dập lửa tôi sẽ kêu cứu mạng.

Đến lúc đó xem Lê Quang Nhược làm sao mà chối tội được chuyện nhốt tôi cưỡng ép tôi!

Tôi nằm mơ cũng muốn mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, để tên vương bát đản làm toàn chuyện xấu xa ích kỷ này, có thể sớm c.h.ế.t đi một chút!

Nhưng lát sau tôi lại bình tĩnh lại, dùng rìu từ bên trong khua khoắng đập cửa.

Lật đổ hắn có thể dùng biện pháp khác, tôi không thể vì hắn mà lại đánh mất thanh danh được, tôi cũng phải ra ngoài trước khi dân làng đến.

15

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nghiem-tang/chuong-12.html.]

Chặt đứt được khóa cửa sắt của tay nắm cửa có chút mệt, tôi vừa dừng tay nghỉ ngơi, cửa phòng “rầm” một tiếng bị đá văng ra.

“Cố Trình?”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh lại mặt mày đen xì.

“Còn không đi muốn ở lại chờ hắn bắt nạt cô à?”

Tôi bị anh quát cho một trận, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Lê Quang Nhược là nhìn thấy Cố Trình đấy, nhưng hắn đã không còn sức ngăn cản chúng tôi rời đi nữa rồi.

Lúc này hắn cứu hỏa còn không kịp, căn bản không có tâm trí lo chuyện khác.

Thế là, tôi thừa cơ gọi Cố Trình vác luôn cả Lê Quang Trạch đi.

Lửa nhà họ Lê càng cháy càng lớn, rất nhanh đã dẫn đến dân làng vây xem.

Bởi vì khi mọi người đến, nhà cửa nên cháy cũng đã cháy xong rồi, căn bản không còn gì để cứu nữa.

Lê Quang Nhược ôm bà mẹ già đang run lẩy bẩy trong gió tuyết vô cùng chật vật.

Lúc này, Lê Quang Trạch từ trong đám đông chen ra, đối diện với Lê Quang Nhược cười ngây ngô.

“Anh Hai đánh người, anh Hai đánh người.”

“Đánh Quang Trạch, đánh mẹ.”

“Đánh, đánh c.h.ế.t mày cái thằng ngốc này, đánh c.h.ế.t mày!”

Lê Quang Trạch không ngừng lặp lại mấy câu này, Lê Quang Nhược nghe xong sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rất nhanh đứng dậy qua kéo nó.

“A, Quang Trạch sợ sợ, Quang Trạch không ăn cơm cơm, đừng đánh Quang Trạch.”

Lê Quang Trạch vừa thấy hắn vươn tay ra đã ôm đầu chạy trốn, Lê Quang Nhược muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không thích hợp.

Mẹ Lê Quang Nhược thấy cảnh này cũng chỉ thở dài lau nước mắt.

“Tạo nghiệt mà, ông nó ơi, sao ông có thể nhẫn tâm bỏ lại mẹ con tôi chứ……”

Trưởng thôn cũng chạy tới, đám đông vây xem người một lời tôi một câu đem những gì vừa thấy vừa nghe được nói cho ông biết.

Lê Quang Trạch trước sau không quá ba câu, nhưng ý trong lời lại rất rõ ràng.

Loading...