Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[THẬP NIÊN 80] NGHIÊM TANG - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2025-06-01 09:46:01
Lượt xem: 2,070

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà tôi nghèo, từ cấp hai tôi đã phải đến trại lợn nhà cậu ấy làm chút việc vặt để kiếm tiền học phí.

“Ngồi ngây ra đó làm gì thế? Biết là lợn giống nhà tôi sắp phối giống, cậu đây là sốt ruột muốn hy sinh cho sự nghiệp chăn nuôi đấy hả?”

Nghe thấy tiếng nói, tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng trai tuấn tú đang đứng trước mặt, mặc chiếc áo thể thao kẻ sọc trắng.

Cố Trình mười sáu tuổi.

Giờ phút này cậu ta không còn vẻ ngông nghênh độc tôn ở trường học nữa, mà lại trở nên không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Mơ tưởng hão huyền.” Tôi lườm cậu ta một cái, rồi chìa tay ra: “Kéo tôi lên.”

Hành động không khách sáo của tôi khiến Cố Trình giật mình, đôi mày rậm rạp mang vẻ ngông cuồng thoáng qua một tia do dự, nhưng rất nhanh sau đó vẫn đưa tay kéo tôi từ trong đống phân lợn hôi thối lên.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sau đó lại ghét bỏ tránh sang một bên.

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay lũ lợn giống đều được lôi đi khám sức khỏe hết rồi đấy, không thì với cái thân hình còm nhom của cậu, thể nào cũng bị chúng nó gặm đến xương cốt chẳng còn.”

Cố Trình nói không sai, chuyện lợn cắn người xảy ra như cơm bữa, đặc biệt là lũ lợn đực đang trong kỳ phát tình, tâm trạng bất ổn ngay cả người nuôi cũng tấn công.

Cho nên mỗi lần tôi đến trại lợn làm việc, cậu ta đều sẽ sắp xếp cho tôi làm ở chỗ nào đó cách xa chuồng lợn một chút, chắc là lo tôi bị tấn công.

Nhìn thấy Cố Trình, trong lòng tôi có chút tiếc nuối.

Kiếp trước là do bản thân tôi ngu ngốc như lợn, mắt mù tai điếc.

Mấy câu ba hoa của Lê Quang Nhược đã lừa được tôi đến nhà họ Lê nghèo rớt mồng tơi làm vợ, bỏ học hủy hoại tiền đồ, hầu hạ bà mẹ chồng tàn phế và đứa em chồng thiểu năng trí tuệ cho anh ta.

Thậm chí sau này Lê Quang Nhược giấu giếm tôi, mượn cớ tai nạn hầm mỏ để giả c.h.ế.t rồi bỏ trốn lên thành phố đổi thân phận, bắt đầu cuộc đời mới, tôi vẫn cứ khăng khăng thủ tiết cho Lê Quang Nhược, gánh vác những trách nhiệm không thuộc về mình.

Không những phí hoài cả một đời, mà còn sống thành trò cười cho thiên hạ.

Cố Trình thì khác tôi.

Cậu ta từ nhỏ đã thông minh, dáng dấp cao lớn đẹp trai, nhà lại có tiền.

Tuy rằng không mấy hứng thú với chuyện học hành, nhưng đầu óc cậu ta vô cùng lanh lợi, những ý tưởng kiếm tiền cứ thế tuôn ra như nước.

Ông bố đồ tể của cậu ta chính là nhờ vào sự chỉ điểm của cậu ta và mẹ cậu ta, đã giúp nhà họ Cố từ một sạp hàng nhỏ đơn thuần mở rộng thành một trại lợn, khiến nhà họ Cố trở thành một trong những hộ giàu có nhất nhì trong thôn.

Rất nhiều cô gái trong thôn coi Cố Trình là bạch mã hoàng tử, mong có thể gả vào nhà họ Cố để được ăn bánh bao trắng và thịt kho tàu.

Đáng tiếc là, miệng cậu ta quá thối, tính tình lại quá ư ngông cuồng, suốt ngày đánh nhau với người ta. Còn luôn mồm chê bai mấy cô nàng dính lấy mình là không biết tự trọng, trực tiếp mắng người ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ đẹp lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nghiem-tang/chuong-2.html.]

Năm thứ hai sau khi tôi gả cho Lê Quang Nhược, Cố Trình cùng bố cậu ta lái xe dầu đi trấn trên chở lợn con, bố cậu ta không để ý, xe bị lật xuống núi. Đợi đến khi người trong thôn phát hiện ra lôi hai người lên, bố cậu ta chỉ bị chấn động não nhẹ. Còn cậu ta thì lại bị gãy cột sống, từ n.g.ự.c trở xuống mất hết cảm giác.

Nhưng dù là như vậy, cậu ta vẫn chỉ bằng một cái đầu và một cái miệng, mà đã đưa trại lợn nhà họ Lục thành quy mô top 3 toàn quốc.

Nhưng vì tàn tật, cả đời cậu ta trốn trong biệt thự không gặp người ngoài, cũng không kết hôn.

Vẫn là vì lo lắng cho tôi, cậu ta mới lựa chọn xuất hiện, có người chuyên hộ tống, chăm sóc tôi ở bệnh viện.

Tôi cũng không biết, sau khi tôi c.h.ế.t ở kiếp trước thì cậu ta sẽ ra sao.

Nhưng bây giờ, tôi đã trở lại rồi, vậy tôi có thể cứu cậu ta, để cậu ta tránh được tai nạn sau này không?

“Nhe răng trợn mắt làm cái gì đấy? Không nhìn đường à!”

Đột nhiên, sau gáy căng thẳng, tôi bị Cố Trình xách cổ áo lôi về phía trước hai bước.

Nghe thấy giọng cậu ta oán trách tôi mới phát hiện ra mình vừa rồi suýt nữa lại giẫm một chân vào vũng bùn.

Mấy ngày nay trời mưa lớn, trại lợn có rất nhiều chỗ lầy lội.

Kiếp trước tôi cũng từng bất cẩn ngã xuống hố phân, cũng là Cố Trình kéo tôi lên, nếu không thì tôi dù không c.h.ế.t đuối cũng sẽ thối c.h.ế.t mất.

“Cảm ơn.”

Tôi xin lỗi Cố Trình, cậu ta lại cứ như nhìn đồ ngốc mà liếc xéo tôi một cái.

“Cảm ơn tôi cái gì, đầu óc cậu có vấn đề à?”

Tôi: “…”

Đầu óc cậu mới có vấn đề ấy.

Cố Trình thấy tôi hết ngẩn người ra rồi lại ngây ngô cười, đưa tay định sờ trán tôi xem sao, nhưng dừng giữa chừng lại rụt về.

“Hay là cứ đưa cậu đi rửa ráy trước đi đã, bẩn quá rồi.”

Lúc này tôi mới ngửi ngửi, ngửi thấy mùi kỳ quái trên người mình. Giờ phút này tôi từ trên xuống dưới đều dính đầy phân lợn, cũng may Cố Trình còn chịu kéo tôi một tay.

Điều kiện ở trại lợn có hạn, nhưng Cố Trình ở đây có một gian phòng riêng, bên trong thu dọn cũng coi như sạch sẽ gọn gàng.

“Chậu nước ở đằng kia, cậu tự dội qua đi.”

“Có quần áo của tôi, cậu mặc không?”

Loading...