Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 14:1

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:56:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

phân nhà, Cao Phân quyết định đưa hết năm mươi đồng cho Diệp Hành Chu. Anh cả và chị dâu cũng ý kiến gì, phân nhà thì đương nhiên tiện hưởng chung vận may của em trai nữa.

Trên mặt Lưu Tú Hảo lộ rõ vẻ đau khổ, cứ như thể Tạ Tiểu Ngọc ăn trộm mất của bà năm mươi đồng . Năm mươi đồng đấy, nếu phân nhà, thì đó là tài sản chung của cả gia đình. Phúc khí trời cho , giờ Tạ Tiểu Ngọc nẫng tay mất !

Diệp Hành Chu buồng , lấy bộ dụng cụ mộc cất giữ cẩn thận trong nhà: nào là cưa, bào, dây mực... Người chồng đầu tiên của Cao Phân là thợ mộc, mà thợ mộc trong làng cũng từng là học trò của ông .

Diệp Hành Chu định tự đồ gỗ. Ngày sống trong rừng sâu của thời cổ đại, còn từng tự đốn cây dựng nhà gỗ, chặt tre bàn ghế tre. Bây giờ sẵn dụng cụ, càng dễ dàng hơn nhiều. Loại bàn bào dùng trong cổ đại cũng tương tự như loại đang cầm trong tay bây giờ.

Cao Phân thấy lấy hết đồ nghề , vội vàng hỏi:

“Con định gì đấy?”

Diệp Hành Chu: “Làm đồ gỗ.”

Những ngày mưa gió , Diệp Hành Chu cứ thế ở đại đội, miệt mài đồ gỗ cho tổ ấm của . Mấy trong làng trêu ghẹo cũng chẳng thèm để tâm. Chỉ khi Tạ Tiểu Ngọc mang cơm đến, Diệp Hành Chu mới chịu buông tay, nghỉ một lát.

Một chiếc giường, một cái bàn ăn, bốn chiếc ghế dài. Còn ghế dựa, ghế thấp, tủ đầu giường, kệ bếp trong nhà đều Diệp Hành Chu bằng tre. Phía núi cả một rừng tre lớn, chỉ cần với đội trưởng một tiếng, chặt vài cây tre lớn cũng chẳng ai gì.

Làm đồ gỗ cũng vất vả, Tạ Tiểu Ngọc nấu một nồi cơm thịt kho thơm lừng, còn kịp mang đến cho Diệp Hành Chu thì Đại Trụ chạy tới gọi cô:

“Thím ba ơi, thím mau xem , bà nội đang cãi với ở đại đội!”

Xưởng mộc của làng ngay tại đại đội, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới. Cao Phân và thím Liêu đang lời qua tiếng . Thím Liêu chỉ một con trai quý như vàng, nhưng tới ba cô con gái. Con rể thứ hai của bà – Hà Dũng – là thợ mộc khéo tay trong làng, nghề nên cuộc sống khá giả hơn nhiều .

Con gái út của thím Liêu do chuyện lùm xùm với Vương Nhị Lai mà tiếng đồn mấy làng lân cận, hiện đang gửi lên thành phố ở nhà vợ chồng con gái lớn. Giờ tìm nhà trai để gả gùng, thím Liêu liền đến nhờ con rể thứ hai vài món đồ gỗ để của hồi môn cho con gái.

Chuyện vốn chẳng gì cho đến khi bà bước chân đại đội thì thấy con rể đang cãi với Diệp Hành Chu về mấy khúc tre lớn đất. Hà Dũng khăng khăng đó là do chặt về, còn Diệp Hành Chu gì, chỉ đạp lên mấy khúc tre. Hà Dũng kéo mãi , Diệp Hành Chu chỉ nhấc chân lên một cái, Hà Dũng ngã ngửa , đập đầu sưng vù một cục to tướng.

Cả mối hận cũ lẫn tức giận mới bốc lên, thím Liêu lập tức chửi rủa om sòm, Diệp Hành Chu trắng trợn cướp mấy cây tre mà con rể bà khổ cực vác từ núi về.

“Cái thằng dữ ngốc, còn chẳng , may mà hồi đó để nó con rể! Ai lúc nào nó nổi điên đánh chứ!”

“Dựa sức khỏe mà ức h.i.ế.p con rể hiền lành, con rể còn học nghề mộc từ ông bố kế c.h.ế.t tiệt của nó mấy bữa. Giờ thì cái gì cũng để nhà họ Diệp chiếm hết là !”

Tạ Tiểu Ngọc đẩy thím Liêu đang mắng chửi Diệp Hành Chu , cúi xuống kiểm tra mấy cây tre to bằng miệng bát, bảo Đại Trụ gọi đội trưởng tới.

Chờ đội trưởng đến nơi, cô mới thẳng Hà Dũng :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-141.html.]

“Năm tre là Phúc Sinh đốn về, lười biếng, lên núi, thấy Phúc Sinh chất phác ít nên mới nhận vơ là chặt, ?”

Hà Dũng bụng nghĩ thầm, hiểu Tạ Tiểu Ngọc thể đoán . Dù Phúc Sinh cũng chân chất ít , trong sân đại đội còn mấy chục cây tre lớn bé, nó vơ mấy của Phúc Sinh thì cũng chẳng ai dám lên tiếng.

Tre núi thì mất tiền, nhưng những cây to cỡ miệng bát mà vác về thì nặng. Anh chỉ định chiếm chút lợi nhỏ từ Phúc Sinh mà thôi.

Cả làng bao nhiêu kẻ từng lợi dụng thằng bé Phúc Sinh, từ đến giờ nó đều im lặng cam chịu. Thế mà hôm nay dám phản kháng, đúng lúc vợ bắt gặp.

Giờ đây vợ đang sức mắng mỏ Phúc Sinh, dám cãi bà nhạc . Dù thằng bé chân chất cũng biện minh, nó gì thì cũng chẳng ai tin.

Hà Dũng đáp: “Cô từng giáo viên mà vô lý đến ? Tre chặt vác về để đồ gỗ cho nhà vợ .”

Tạ Tiểu Ngọc mỉm lạnh lẽo, chỉ tay vết chặt của mấy tre đang tranh chấp:

“Vết chặt nghiêng trơn nhẵn, rõ ràng là đốn gọn bằng một nhát d.a.o rừng sắc bén. Hà Dũng, đừng khoác lác rằng thể chặt đứt tre to bằng miệng bát chỉ với một nhát chém.”

“Vả , cái vóc dáng ốm yếu của mà xem, vác nổi năm tre to bằng miệng bát từ núi xuống ư? Đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngu ngốc!”

Tạ Tiểu Ngọc thử lay mấy tre đất, một cây cũng tài nào nhấc lên . Mấy tre còn xanh rì, vết chặt mới tinh, chắc hẳn đốn từ sáng nay. Cả làng ai nấy đều Phúc Sinh sức khỏe hơn , ngoài thằng bé thì chẳng ai thể vác một lúc năm tre to lớn đến thế.

“Anh thử vác xem nào, liệu nhấc nổi ?” Tạ Tiểu Ngọc đá con d.a.o rừng về phía Hà Dũng: “Anh thử chặt cho xem , Phúc Sinh thể một nhát đốn đứt, còn thì ?”

Phúc Sinh lặng thinh Tiểu Ngọc. Những lời cô quả đúng là điều vẫn nghĩ trong lòng, chỉ là tài nào thốt nên lời. Anh cũng chẳng rõ vì lẽ gì, chỉ là thể thành lời. Sư phụ từng bảo, đó là một căn bệnh, cũng là mệnh của .

nay Tiểu Ngọc tới. Cô hết những điều . Sự bứt rứt trong lòng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, bình lặng.

Phúc Sinh nhặt lên một tre, lớn bằng miệng bát mà trong tay nhẹ bẫng như trọng lượng. Anh vung d.a.o rừng mấy nhát liền, tre liền chặt thành nhiều đoạn, mỗi đoạn đều dài tăm tắp, vết cắt nhẵn mịn như .

Sau đó, ném con d.a.o rừng về phía chân Hà Dũng:

“Đến lượt .”

Hà Dũng hoảng hốt lùi hẳn về . Anh sức mạnh như , với tre lớn thế , c.h.é.m đến bảy tám nhát mới đứt nổi.

.”

“Không mà còn dám tre là do chặt ư?”

Loading...