Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 14:2

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:56:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Cao Phân túm lấy cổ áo của Hà Dũng mà đánh túi bụi:

“Đồ vong ân bội nghĩa! Cái nghề thợ mộc của mày chẳng do ông chồng quá cố của tao đích truyền dạy đó ? Giờ mày lợi dụng Phúc Sinh nó năng gì, tranh giành đồ của nó, còn bôi nhọ thanh danh của nó! Thưa đội trưởng, con trai chỉ là chất phác ít , thế mà vu oan là tính cách kỳ quặc, hung hăng. Cái thanh danh ai sẽ đền cho gia đình chúng đây?”

Đội trưởng Giang Hoài Sơn nhớ đêm con trâu cày bệnh, Phúc Sinh cho theo lên núi, giọng khi đó tuy vẻ gắt gỏng, nhưng kỳ thực thằng bé Phúc Sinh là bụng, chỉ là nó cách diễn đạt tấm lòng mà thôi. Hà Dũng dựa việc Phúc Sinh cãi , định chiếm đoạt mấy tre do nó tự tay chặt về.

Cái thói nhất định dẹp bỏ. Hơn nữa, Hà Dũng là của Đội Một, nếu đòi công bằng, chẳng Đội Ba chúng sẽ coi là yếu thế, dễ bắt nạt ?

Đội trưởng Giang dẫn Hà Dũng đến Ủy ban thôn, bắt bản kiểm điểm, còn lên chiếc loa phóng thanh để cả làng cùng . Dân làng rủ kéo đến xem hóng chuyện.

"Thím Liêu, thím rõ đầu đuôi câu chuyện vội bênh vực con rể, vu oan cho Phúc Sinh, thím cũng bản kiểm điểm!"

Thím Liêu tức hổ, thầm trách con rể . Trước đây, vụ của Vương Nhị Lai, bà rêu rao là cố ý vu oan Phúc Sinh, gả con gái để lấy rể quý. Giờ là cùng con rể tính sổ Phúc Sinh, oan ức thấu trời xanh!

Hà Dũng trong lòng cũng bực vợ, tất cả đều do bà lớn chuyện, khiến mất hết mặt mũi. Không chỉ mất mặt, ngay cả đội Một cũng vạ lây.

Chẳng mấy chốc, chiếc loa truyền thanh của làng, Hà Dũng cất giọng yếu ớt bản kiểm điểm. Nội dung đội trưởng chỉnh sửa, cũng vẻ thành khẩn.

“Hôm nay, – Hà Dũng – thấy mấy chiếc ghế tre do đồng chí Diệp Phúc Sinh chắc chắn mắt, cũng vài cái cho gia đình. Vì cái tội lười nhác, đội mưa lên núi chặt tre, nghĩ đồng chí Diệp Phúc Sinh ít , nên tự tiện mượn vài cây tre của về dùng tạm...”

Hà Dũng dường như ai đó thúc chân: "Ái da!" một tiếng tiếp:

“... Là ăn trộm vài cây tre của về dùng tạm. Đồng chí Phúc Sinh thấy dẫm lên tre cho lấy, kéo mạnh, buông chân , cái đầu là do tự ngã mà u lên, liên quan gì đến đồng chí Diệp Phúc Sinh. Mẹ vợ thì hỏi rõ đầu đuôi, vội vàng mắng nhiếc đồng chí Diệp Phúc Sinh, lầm đều do vợ chồng . Chúng xin đồng chí Diệp Phúc Sinh, và sẵn sàng chấp nhận hình phạt của công xã.”

Dân làng trận no bụng. Trời đang mưa, chẳng chuyện gì để buôn dán, bản kiểm điểm tới ba liền, đúng lúc g.i.ế.c thời gian. Mãi đến khi Hà Dũng xong ba lượt, Giang Hoài Sơn mới cho về.

Trong mấy ngày mưa dầm dề, đồ gỗ tất. Anh cả nhà họ Diệp và vài hàng xóm bụng giúp Tạ Tiểu Ngọc xây xong bếp lò.

Chiều hôm đó, trời quang mây tạnh, Tạ Tiểu Ngọc với Cao Phân:

“Mẹ, hôm nay con với Phúc Sinh dọn qua bên đó luôn nhé.”

Cao Phân trong lòng vẫn còn quyến luyến, nhưng nghĩ cũng chỉ cách mấy phút đường, bèn :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-142.html.]

“Thôi , dọn .”

Có họ hàng và bạn bè xúm giúp đỡ, chỉ cần một chuyến là xong xuôi gọn lẹ. Sắp xếp đồ đạc đấy, Tạ Tiểu Ngọc cũng mệt lử, buổi tối chỉ dùng bữa qua loa một chút. Trong lòng cô thầm nghĩ, lẽ nên thử dạy Phúc Sinh từ từ học cách giao tiếp với , mới chịu thiệt thòi như hôm nay.

với Phúc Sinh: “Phúc Sinh , học chuyện với , bắt đầu từ em cũng .”

Phúc Sinh cảm thấy việc tiếp xúc với con thật phiền phức. Bởi sư phụ mới , thích hợp tử sĩ. Trong hai năm huấn luyện cô lập trong rừng rậm, từng đồng đội vì chịu nổi cô đơn mà bỏ trốn. Còn thì thấy hai năm đó mới là những ngày tháng bình yên nhất: giao tiếp, mắng là quái vật, động vật thì hiền lành, chẳng ai chĩa mồm chĩa mép .

Sau khi tới nơi , những chuyện vì mấy cây tre thế là hiếm. Vì thể giao tiếp, thường chọn cách lặng lẽ lưng bỏ .

hôm nay thì thể . Hôm nay là đang đồ gỗ cho Tiểu Ngọc, thể để khác chiếm đoạt.

Tiểu Ngọc luôn hiểu điều . bảo lên tiếng, cảm thấy... quá khó khăn, còn khó hơn cả những bài huấn luyện mà sư phụ từng bắt .

“Không .” – Phúc Sinh đáp cụt ngủn.

Tạ Tiểu Ngọc mềm lòng, suýt nữa thì bỏ cuộc. nghĩ, Phúc Sinh thể cường tráng như , còn cô thì yếu đuối. Nếu Phúc Sinh, đến lúc đó Cao Phân cũng còn nữa, Phúc Sinh sẽ khó lòng thích nghi với xã hội .

: “Phúc Sinh, chúng thử xem. Ví dụ hôm nay hai chữ, ngày mai thêm một chữ, chỉ cần một năm thôi, mỗi ngày sẽ hơn ba trăm chữ.”

Phúc Sinh tái mặt, nhiều đến , một ngày ba trăm chữ, thật đáng sợ.

Phúc Sinh đành miễn cưỡng đáp: “Được, thử xem .”

“Được thôi.” Tạ Tiểu Ngọc tắt đèn, tiếp tục thủ thỉ với Phúc Sinh: “Em vẫn kể chuyện nhà em cho . Em thì, còn ruột nữa, lớn trong nhà bây giờ là dì ghẻ. hai chị dâu đối xử với em , nhất là chị dâu cả, chị hơn em cả chục tuổi, coi em như con gái ruột mà nuôi nấng .”

Phúc Sinh nghĩ, Tiểu Ngọc cũng giống , mất cha từ bé, còn Tiểu Ngọc thì còn ruột. Trước đây luôn thấy khác chuyện thật ồn ào, nhưng giọng nhẹ nhàng mềm mại của Tiểu Ngọc, .

Tạ Tiểu Ngọc một lúc lâu, Phúc Sinh lên tiếng lời nào, cô cũng giận, một lát liền ngủ . Đêm hôm đó cô mơ, mơ thấy nhà đẻ gửi đồ cho , cô và Phúc Sinh cùng đến bưu điện huyện lấy bưu phẩm, thì Lương Phù bất thình lình xuất hiện, Phúc Sinh đánh Lương Phù. Phúc Sinh tay nặng, nên đồn công an dẫn .

Tạ Tiểu Ngọc tỉnh giấc, lòng bỗng thấy bất an. Y như rằng, ban ngày cô nhận giấy báo nhận bưu phẩm do bưu tá gửi tới, bên nhà đẻ thật sự gửi đồ cho cô.

Loading...