Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 15:1
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:56:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tiểu Ngọc băn khoăn, nên nhờ khác lấy đồ giúp , nhưng nghĩ , Phúc Sinh bên cạnh, dẫu Lương Phù tới cũng chẳng đáng ngại.
Vừa Lưu Vân tới tìm, cô lên huyện, hỏi Tạ Tiểu Ngọc cần mua gì .
Tạ Tiểu Ngọc : “Nhà em gửi đồ cho em, em cứ cảm thấy nếu lên huyện sẽ gặp nhà họ Lương, trong lòng cứ thấy khó chịu.”
Lưu Vân vội hỏi: “Em nhận giấy báo bưu phẩm ?”
“Chị Lưu, chị hỏi thế?”
Lưu Vân kể, cô Lương Thiên Đông , họ của nó, Lương Phù, cũng sắp về huyện Thanh Hà, là giúp Lương Thiên Đông tất thủ tục chuyển công tác về thành phố.
“Nhà em gửi đồ xong, Lương Phù lập tức đến huyện Thanh Hà, rốt cuộc là giúp em họ, là tới chặn đường em, thật khó mà cho rõ ràng.”
Tạ Tiểu Ngọc tức đến tím mặt, y như trong giấc mơ của cô. Có lẽ đúng là cả hai lý do đó đều . Cô tức giận :
“Em kết hôn , cái tên khùng điên đó vẫn chịu buông tha, nhưng mà Phúc Sinh ở đây, em sợ .”
Lưu Vân cũng thấy khó hiểu, :
“Chỉ sợ chọc giận , gây khó dễ cho nhà em. Em đừng lo, để chị lấy giúp em.”
Tạ Tiểu Ngọc đưa cho Lưu Vân một hũ mứt trái cây , nhờ chị gọi một cuộc điện thoại về nhà, hỏi han tình hình đó , nhà họ Lương gây khó dễ gì cho gia đình cô .
Lưu Vân và vài thanh niên trí thức mỗi tháng đều lên huyện hai chuyến, sáng , chiều máy cày trở về. Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh chờ ở đầu thôn, gói bưu phẩm chất cao ngang , cùng với bao hạt giống rau mà Tạ Tiểu Ngọc gửi gắm, tất cả đều Phúc Sinh vác lên vai.
Tạ Tiểu Ngọc và Lưu Vân phía , Lưu Vân :
“Theo điện thoại em đưa, chị gọi cho chị dâu em. Chị dâu em trong nhà vẫn bình an vô sự. Bố của Lương Phù điều công tác nơi khác, ông ngoại của năm cũng nghỉ hưu. Người 'chè nguội là hết khách', đến lúc đó nhà cũng chẳng còn gì mà đáng sợ.”
Tạ Tiểu Ngọc yên tâm một chút, cảm ơn Lưu Vân. Về đến nhà, cô cất cẩn thận hạt giống, cùng Phúc Sinh về nhà chính, bàn bạc với Cao Phân:
“Mẹ, chị Lưu giúp con mang về nhiều hạt giống rau, bây giờ vẫn còn kịp gieo trồng rau vụ thu. Con định tìm đội trưởng để xin chia phần ruộng tự canh.”
Mỗi nhân khẩu chia năm ly đất ruộng, cô và Phúc Sinh là hai , thể nhận một phân ruộng. Một phân ruộng xấp xỉ sáu mươi sáu mét vuông, đối với Tạ Tiểu Ngọc mà , diện tích chẳng khác nào một căn hộ hai phòng ngủ ở thời hiện đại, đủ để hai tha hồ trồng trọt rau dưa.
Tạ Tiểu Ngọc đề xuất tách riêng phần ruộng tự canh, điều khiến Lưu Tú Hảo vẻ vui. Phần đất tự canh của nhà họ Diệp ngoài việc trồng rau còn dành một góc để trồng bông. Số bông thu hoạch chính là nguồn nguyên liệu duy nhất để may quần áo ấm mùa đông cho cả nhà. Chị :
“Vườn rau cứ để chung một chỗ , các em ăn rau thì cứ đến vườn nhà mà hái, chị với cũng gì.”
Tạ Tiểu Ngọc nung nấu ý định thử nghiệm mô hình nhà kính đơn giản, để ngay cả mùa đông giá rét cũng thể rau tươi ăn. Vừa , phía căn hộ tập thể mà đội sản xuất phân cho cô và Phúc Sinh một đất bằng phẳng, thích hợp để vườn rau.
Cô liền : “Mẹ, ở riêng thì nên phân chia thứ cho rõ ràng ạ.”
Lưu Tú Hảo lập tức càu nhàu: “Em dâu ba, em tính toán chi li quá đó! Thật đúng là chịu thiệt thòi dù chỉ một chút nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-151.html.]
Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, bình thản đáp lời:
“Chị hai , thật Phúc Sinh cũng dạng dễ bắt nạt . Chẳng qua là ít , nên cứ tưởng để tâm đến chuyện, thế là ạ.”
Cao Phân giật . Bà nhận con dâu cả Lưu Tú Hảo vẫn cứ lợi dụng Phúc Sinh. Thực tình, khi Tạ Tiểu Ngọc cưới về nhà họ Diệp, phần ruộng tự canh của cô hề phân chia riêng. Có nghĩa là, nhà họ Diệp chỉ cần trả phần đất của một thôi là đủ .
Bà lập tức dứt khoát : “Thôi , để đội sản xuất chia cho hai đứa con một phân ruộng. Còn nhà sẽ trả đội sản xuất năm ly đất ruộng.”
Tạ Tiểu Ngọc rằng cô chỉ khoảnh đất trống phía căn hộ tập thể mà thôi, ý chiếm dụng đất ruộng canh tác của đội. Đội trưởng đích đến đo đạc cho cô một phân ruộng , đánh dấu ranh giới rõ ràng, đó sang vườn rau tự canh của nhà họ Diệp, thu hồi năm ly đất.
Cao Phân đến giúp cô gieo hết mớ hạt giống rau. Còn Phúc Sinh, dùng tre còn thừa khi mấy món đồ gỗ để dựng một hàng rào đơn sơ quanh vườn rau, còn tỉ mẩn đóng thêm một cái chuồng gà. Đợt chia gia sản, Tạ Tiểu Ngọc nhận một con gà mái quá già, hầu như còn đẻ trứng nữa.
Mỗi hộ phép nuôi ba con gà. Cao Phân gieo hạt xong xuôi, bà liền :
“Để hôm nào bắt thêm cho con hai con nữa về nuôi, đến sang năm là chúng bắt đầu đẻ trứng .”
Tạ Tiểu Ngọc :
“Mẹ, con nuôi vịt, để ăn trứng vịt.”
Trứng gà thì dễ kiếm, nhưng trứng vịt ít thấy hơn. Cô nuôi vịt để trứng mà trứng muối ăn dần.
“Vậy tùy con thôi, nhưng vịt con bây giờ dễ mua đấy con.”
Mọi lời Tạ Tiểu Ngọc , Phúc Sinh đều ghi lòng tạc . Trên núi vịt trời, sẽ tìm bắt mấy con mái đang độ đẻ trứng về cho Tiểu Ngọc nuôi.
Trời còn sáng rõ, Phúc Sinh lặng lẽ dậy sớm lên núi. Tạ Tiểu Ngọc thức giấc đó, thấy chồng ở nhà, nhưng cũng lấy lạ. Phúc Sinh mà đồng thì cũng là lên núi mà thôi.
Cô tự lo liệu bữa sáng. Giờ trong nhà chỉ cô và Phúc Sinh, ăn món gì ngon là cô tự tay món đó, cần sắc mặt ai.
Chị dâu cả Lưu Tú Hảo cũng gửi đến cho cô ít thức ăn tẩm bổ, còn vài tấm vải vóc. Trong đó hai tấm vải màu trầm, là dành cho Phúc Sinh.
Sáng , cô tráng một cái bánh trứng thơm lừng, nấu nửa nồi mì sợi nhỏ, xào thêm một đĩa khoai tây chua ngọt, dậy mùi thơm lừng kích thích vị giác.
Lưu Tú Hảo bưng bát sang, kịp bước bếp ngửi thấy mùi trứng chiên thơm nức mũi. Trong lòng chị khỏi dấy lên sự ghen tỵ. Tạ Tiểu Ngọc đòi riêng, quả nhiên là để hưởng những thứ ngon lành một .
“Tiểu Ngọc, sáng sớm tinh mơ thế Phúc Sinh ?” Lưu Tú Hảo hỏi, trong khi miệng vẫn nhồm nhoàm bát cháo khoai lang dưa muối chẳng mấy ngon lành.
“Không .”
“Ôi, cái thằng Phúc Sinh mà, việc gì cũng kín như bưng. Nhỡ mà lỡ mất buổi lên đồng, cuối năm nhà cô suất lương thực thì nhà cũng chẳng lương thực dư thừa mà giúp đấy.”
“Chị dâu hai yên tâm, Phúc Sinh sẽ để chịu đói .”
Đang thì Phúc Sinh bước lầm lũi trong sương sớm trở về, tay xách ba con vịt trời trói cánh bằng cỏ dại, còn một túi lưới đan bằng dây mây, bên trong hơn chục quả trứng vịt trời.