Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 16:5

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:56:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lên công trình sông quả nhiên là rộn ràng thật, mấy thôn cùng hợp sức , hơn chục đội sản xuất, hơn ngàn con , ào ạt kéo đê sông, cuốc, kẻ vác, sức tu sửa bờ đê. Hai bên bờ sông đông nghịt đang việc, tiếng rôm rả.

Mỗi năm công trình sông cũng là dịp để các đội sản xuất thi đua tranh tài, phân định thực lực. Đội nào của ăn của để thì xẻ thịt nhiều, còn đội nào kém hơn cũng cố gắng mua ba bốn cân mỡ heo về luyện lấy mỡ nước. Chỉ đội Ba của thôn Đại Hà là mua mấy thứ bỏ như lòng heo.

Nghe tận xưởng g.i.ế.c mổ heo mới mua về , rốt cuộc bõ bèn gì? Bên nhà họ Liêu ở đội Một vốn kẻ cả khinh thường đội Ba, liền chạy qua móc: “Ôi chao, các đến nỗi ăn thịt cũng nổi nữa ? Năm nay đừng mơ tranh danh hiệu đội sản xuất tiên tiến với đội Một tụi nhé. Bọn hào phóng bỏ tiền cắt hẳn năm cân thịt tặng các đấy!”

Bà Trần giơ con d.a.o bếp đuổi cái miệng nhiều chuyện : “Cút ngay, để xem trưa nay mày cái may mắn chia lấy một miếng thịt nào .”

Người nhà họ Liêu hừ một tiếng, đội họ tận mười cân thịt lận, mà xui xẻo tới mức chia một miếng nào. Thế là chạy châm chọc mỉa mai đội viên đội Ba, suýt nữa thì đánh to, may mà Phúc Sinh tay, một tay tóm một ném bay xa, mới khiến cả bọn tự động tản .

Mặc dù buổi trưa chỉ ăn nội tạng heo, nhưng nể tình Phúc Sinh giúp đội Ba giành thể diện, cũng trách cô vợ nhỏ nhà lừa bà Trần mua nội tạng.

Mỗi năm thím Liêu đều đảm trách việc bếp núc, năm nay tổ hậu cần gọi thím , nhà thím vốn thiếu lao động chính nên đích chân việc. Thấy mấy đứa em bên nhà đẻ bẽ mặt, còn Phúc Sinh nhấc từng một ném ngoài, thím thấy khó coi lắm, liền chạy tới xem hôm nay nấu cái gì.

“Đội sản xuất Ba năm nay đúng là mặt thật, hừ, Cao Phân còn coi Tạ Tiểu Ngọc như bảo bối nữa chứ. thấy con bé đó với cái thằng khờ khạo Diệp Phúc Sinh đúng là trời sinh một cặp.”

Tạ Tiểu Ngọc hất luôn chậu nước rửa lòng heo lên mặt thím .

“Phúc Sinh chữa trâu cày cho đội mà còn gọi là thằng ngốc, thì cha ruột nhà thím chắc lẫn !”

Thím Liêu bốc mùi hôi tanh nồng nặc, giận tím mặt, nhào tới cấu xé Tạ Tiểu Ngọc, nhưng bà Trần liền chắn ngay mặt Tiểu Ngọc.

“Là bà gây sự , đừng trách Tiểu Ngọc dội nước thối mặt bà. Ghét bỏ thì trưa về đội Một mà ăn bữa canh tập thể !”

Thím Liêu về đồ nhưng sợ trừ công điểm, đành nín nhịn mùi tanh mà tiếp tục đào đất.

Đám trai trẻ khiêng đất về, với Phúc Sinh đang vùi đầu công việc:

“Phúc Sinh , vợ một trận đấu khẩu với thím Liêu đó.”

Phúc Sinh giật đánh rơi xẻng, đám trai trẻ kéo :

“Nhìn sốt ruột như lửa đốt kìa. Có hơn chục bà cô che chở cho cô vợ nhỏ của . Cô còn hắt cả chậu nước rửa lòng heo thím Liêu đó. Vợ yêu thương bao.”

Phúc Sinh ngước mắt, trông thấy Tạ Tiểu Ngọc đang lom khom tất bật bên bếp lửa bờ đê. Mùi thịt thơm lừng nức mũi bay tỏa khắp nơi. Trong lòng trào dâng một cảm giác thật lạ, nhưng chắc chắn một điều – đó là một niềm vui sướng khôn tả.

Người thanh niên trẻ tuổi Phúc Sinh với vẻ mặt vẫn chút biểu cảm, cặm cụi việc, đoạn lắc đầu. Một con gái như Tạ Tiểu Ngọc, xinh , lanh lợi là thế, gả cho Diệp Phúc Sinh, thật là uổng phí một đời. Anh nào hiểu tình yêu là gì, cũng chẳng thương vợ, ngay cả một lời ngọt ngào e rằng cũng chẳng thốt nổi. Không hiểu Tạ Tiểu Ngọc chịu đựng những tháng ngày như thế. Thật phí hoài!

Trên bờ đê, Triệu Hà – cô vợ mới cưới của Liêu Đại Dân Đội Một – bước vội tới, ngỏ ý trò chuyện với Tạ Tiểu Ngọc.

“Tiểu Ngọc, mấy câu với cô.”

Tạ Tiểu Ngọc tự chuốc thêm rắc rối , liền khéo léo nép lưng Bà Trần.

“Dì ơi, con chẳng dây dưa gì với cô cả.”

Bà Trần chắn mặt, cất lời:

“Này cô gái, cô cướp mất cái chân giáo viên của Tiểu Ngọc, giờ còn vác mặt đến đây gì? thấy Tiểu Ngọc chẳng buồn , cô về cho!”

Triệu Hà vốn tính toán sẽ rời khỏi thôn Đại Hà , đó tìm cớ ly hôn. Nếu bên nhà họ Liêu đồng ý, cô cũng sẽ chẳng đây nữa. Trước khi rời , cô đến xin Tạ Tiểu Ngọc – vì chính giành mất suất giáo viên, khiến Tiểu Ngọc lấy cái thằng ngốc . Ai dè thi cử khôi phục, chỉ cần cố chịu đựng thêm vài tháng là chuyện sẽ khác .

Triệu Hà bụng nghĩ, và Tạ Tiểu Ngọc cũng là cảnh ngộ như , vốn còn định khuyên cô cũng rời khỏi thôn Đại Hà mà chờ đợi kỳ thi . Nào ngờ, Tạ Tiểu Ngọc đến cả một lời cũng chẳng .

Triệu Hà khẽ thở dài, đoạn lưng bỏ , viện cớ đang “đến tháng” nên cần về nhà đồ. Cái chuyện nhỏ nhặt chẳng mấy ai để ý.

Trên bờ đê, các bếp lò chất sẵn sàng. Hơn chục đội sản xuất cùng nấu cơm, thi đua xem nồi cơm của đội nào mùi thịt thơm lừng hơn. Lúc xếp hàng nhận cơm, ai nấy đều thẳng tắp, đầy mong đợi.

Lòng heo luộc kỹ, đó dùng mỡ tảng chưng để xào. Tiếp đến cho củ cải trắng và khoai tây , đầy ắp cả một nồi gang to tướng. Chân giò cắt miếng đều tăm tắp, ninh với gia vị suốt hai tiếng đồng hồ, bỏ thêm cải thảo và cà rốt .

Thật nếu cho rau thì món ăn sẽ giữ hương vị thuần túy hơn, nhưng Bà Trần và mấy thím khác một mực phản đối. Họ bảo canh ngon như thế mà bỏ thêm rau thì thật là uổng phí. Thêm rau , mỗi còn thể chan thêm vài miếng đồ ăn dính nước thịt.

Ngoài , còn một thùng lớn canh gan heo nấu rau chân vịt, và món cơm độn khoai lang để ăn cho no bụng.

Bà Trần bờ đê, cất tiếng hô vang:

“Đội Ba ơi, ăn cơm thôi nào!”

Thím Liêu là đầu tiên chạy xộc tới. Mùi chân giò heo và lòng heo kho thơm lừng nức mũi, bà hôm nay việc nặng nhọc, bữa sáng ăn đáng là bao, bụng đói meo đến mức thể chịu nổi nữa.

Bà Trần cất tiếng:

“Thím Liêu , bà chẳng chê lòng heo đó , về Đội Một mà ăn thịt ?”

Thím Liêu đỏ bừng cả mặt, đành rụt rè :

của Đội Ba, lẽ nào ăn cơm của Đội Ba ?”

Bà Trần cũng thể thật sự cho bà ăn, bèn múc cho bà một vá chân giò kho rau, và thêm một vá lòng heo kho rau đầy ắp.

- 16.6

Thím Liêu lén liếc cái bát của Phúc Sinh, thủng thẳng :

“Cái miếng chân giò trong bát của Phúc Sinh hình như to hơn thì , cả lòng heo nữa, dường như cũng thêm một miếng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-165.html.]

Bà Trần tức đến nỗi gõ mạnh cái muôi lớn xuống nồi:

“Người là Phúc Sinh đó, ăn ngon thì Tiểu Ngọc nhà tự tay nấu cho , còn tiếc rẻ gì một miếng lòng heo chứ. Mấy còn định ăn cơm nữa thì bảo, mau mau mà xếp hàng !”

Mấy phía đói đến cồn cào ruột gan, ôm bụng kêu gào ầm ĩ. Họ chen lấn, xô đẩy khiến Thím Liêu loạng choạng, miếng chân giò bóng loáng mềm nhừ trong bát bà rơi tõm xuống đất, lập tức khác chen lên dẫm nát. Thím Liêu kêu lên thảm thiết:

“Trời ơi, miếng chân giò của ! Ai xô đẩy đó hả, mau đền cho chứ!”

Mùi thơm lừng lẫy khiến bụng ai nấy cồn cào, đói ngấu nghiến đến nỗi chẳng còn sức mà bận tâm đến bà .

Mọi ai nấy chuẩn sẵn bát đũa từ nhà. Ngay khi nồi bốc lên, mùi thơm ngào ngạt khiến bụng cồn cào tài nào chịu nổi.

Từng bát cơm độn khoai lang trắng ngần, thêm vá lòng heo kho khoai tây đẫm nước sốt sền sệt, vá chân giò kho củ cải mềm nhừ – ai còn sức mà chuyện, chỉ lo cắm cúi thưởng thức.

Mấy thím thoăn thoắt múc, đảm bảo mỗi đều chia một miếng chân giò mềm nhừ thơm lừng, bốn năm miếng lòng heo và nhiều củ cải, khoai tây thấm đẫm nước sốt đậm đà.

Ăn xong xuôi, húp thêm bát canh gan heo nóng hổi, ngọt lừ, quả là chẳng còn gì sánh bằng!

Các đội viên quây quần bên bếp lớn, hít hà bỏ sót mảy may mùi thơm nào.

“Bà Trần ơi, ngày mai nhất định vẫn như đó! Chân giò mua thêm chút , mới cắn miếng thì thịt tan luôn trong miệng !”

Muốn ăn thêm miếng nữa thì tiếc hết. Lòng heo cũng chẳng kém phần. Ăn hết thức ăn, còn lấy nước sốt chan cơm, ai nấy đều ăn sạch sành sanh với vẻ mặt mãn nguyện.

Bà Trần mắng yêu:

“Chẳng lúc đầu các ông các bà còn chê chúng cho ăn lòng heo ? Cái lòng rửa cực công lắm đấy. Mai chúng mua năm cân thịt về, hầm nồi cải trắng cho mà ăn nhé!”

Nói đoạn, bà còn liếc thím Liêu một cái. Mặt thím Liêu đỏ ửng, bụng thầm nghĩ, tuy lúc nãy miếng chân giò lướt qua miệng hết nhẵn, nhưng nước thịt quả thực quá ngon, cả lòng heo nữa. Mấy thứ nội tạng mà cô nấu đến mức ngon lành thế !

Các đội viên liền nhao nhao phản đối, lập tức cử gọi bác đồ tể họ Trần, giục ông mau đến nhà máy chế biến thịt mua thêm đồ cho ngày mai. Họ còn níu tay đội trưởng sản xuất đòi ứng thêm hai đồng tiền công.

Ai nấy đều thầm ghen tị với Diệp Phúc Sinh. Hồi , chẳng ai coi trọng khi cưới Tạ Tiểu Ngọc, mà bây giờ vợ chồng sống ngày một khấm khá. Chỉ riêng tài nấu ăn của Tiểu Ngọc thôi, hỏi xem nhà họ ăn món gì mà chẳng ngon lành?

Thoáng chốc, những kẻ từng chê bai Tạ Tiểu Ngọc đều dấy lên chút hối hận trong lòng.

Ăn xong nghỉ ngơi một lát, vây quanh bếp lớn lấy nước sôi. Tạ Tiểu Ngọc sớm pha sẵn nước si-rô trái cây để nguội. Nàng nàng chạy đưa cho Phúc Sinh:

“Phúc Sinh, nước si-rô , uống .”

Phúc Sinh lắc đầu:

“Em uống .”

“Cùng uống nhé.” Tạ Tiểu Ngọc uống một nửa: “Em uống xuể nữa , phần còn uống hết nhé.”

Phúc Sinh bấy giờ mới đón lấy chiếc ly. Trong nước tỏa mùi trái cây ngọt lịm. Nghĩ đến việc nãy Tiểu Ngọc kề môi đây, mặt đỏ bừng, toan xoay chiếc ly sang bên khác để uống.

nghĩ, sợ Tiểu Ngọc hiểu lầm rằng chê môi cô, rõ ràng chỉ thấy ngượng ngùng thôi chứ hề ghét bỏ, thế là vội vàng xoay chiếc ly như cũ.

Tạ Tiểu Ngọc rúc lên vai Phúc Sinh khúc khích dứt, khiến bao nhiêu thanh niên trai tráng đỏ mắt ghen tị. Một đàn ông mà vợ cưng chiều, còn uống nước si-rô ngọt lịm thế , mà Diệp Phúc Sinh vẫn chẳng hé nổi một nụ , thật đúng là khiến tức ách!

Mấy thím liền lên tiếng trêu đùa:

“Tiểu Ngọc với Phúc Sinh tình cảm mặn nồng ghê cơ, Cao Phân cưới cô con dâu đúng là một vốn bốn lời!”

“Cưới đúng là đúng , Tiểu Ngọc còn chẳng cần sính lễ, cũng tổ chức tiệc cưới rình rang. Chứ thì nhà Cao Phân cuối năm thế nào cũng thắt lưng buộc bụng, chừng mấy năm mới trả hết nợ nần.”

Thím Liêu thì khó chịu trong lòng, liền phản bác:

“Cháu trai nhà cưới cũng là thanh niên trí thức đấy thôi, cũng chẳng cần sính lễ gì cả.”

Mấy bà thím hôm nay một bữa cơm do Tiểu Ngọc trổ tài nấu nướng, hương vị ngon lành tả xiết. Thảo nào hồi phân gia, hai cô con dâu nhà Cao Phân đều rời . E rằng thím Liêu đây đang cố tình mát đấy thôi!

Bà Trần vốn thiết với Cao Phân, liền lên tiếng bênh vực:

“Cũng nhờ vợ cháu chị cướp chân giáo viên dạy của Tiểu Ngọc, nếu thì nhà Cao Phân mà cưới Tiểu Ngọc chứ.”

Thím Liêu khẩy:

phong thanh ở trạm thanh niên trí thức , sắp khôi phục kỳ thi đại học . Biết Tạ Tiểu Ngọc lập tức về thành phố, lúc đó xem Cao Phân hối hận !”

Bà Trần cũng tin tương tự, nhưng rõ thực hư , bèn :

“Vợ cháu chị cũng là trí thức mà, chị như , sợ tự mặt ? Chẳng lẽ vợ cháu chị cũng bỏ trốn ?”

“Chuyện đó đời nào xảy .”

Thím Liêu nghĩ thầm, nhà đẻ bà vốn điều kiện khá giả, cháu trai là một cán bộ nổi bật trong làng, còn kiêm chức đội trưởng đội sản xuất. Vợ chồng cưới mấy tháng mà hề to tiếng. Bà tin chắc vợ thằng cháu thể nào bỏ trốn .

Hôm nay vợ cháu trai bà cũng công trình đắp đê ngoài sông. Thím Liêu dậy tìm quanh nhưng thấy bóng dáng , trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an. Bà bèn vội vã chạy sang đội Một tìm cháu trai, định nhắc nhở vài câu. lúc đó, thằng con của nhà ngoại bà – Thiết Trứng – hớt hải chạy tới báo tin: vợ cháu trai bà thu gom hết giấy tờ, tiền bạc và quần áo trong nhà, bỏ trốn biệt tăm .

Thím Liêu xong thì chân tay mềm nhũn, thụp xuống đất – bỏ… bỏ trốn thật ?

Cháu trai bà – Liêu Đại Dân – lập tức quăng cuốc xuống, dẫn theo mấy đuổi theo lên huyện tìm vợ.

Loading...