Trường cấp ba bỏ ngỏ mấy năm nay, năm nay mới tuyển sinh đủ một lớp mười, khối mười hai thì đa phần là những học sinh nghỉ học từ lâu nay , còn khối mười một thì vẫn đang bỏ trống — thì dĩ nhiên là thể thu nhận thêm học sinh . Vả , Phúc Sinh mới tròn đôi mươi, kỳ thi đại học phục hồi lâu, ít ngoài ba mươi, bốn mươi tuổi còn khăn gói thi. Bởi , Phúc Sinh dù cần học vài năm cũng chẳng hề muộn màng gì.
“Hai cháu mang theo giấy tờ cần thiết ?”
“Dạ thưa ạ.” Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đáp lời.
“Vậy ,” Hiệu trưởng Trần bật dậy, tươi : “Mời hai cháu theo đến văn phòng nhà trường để thủ tục nhập học ngay bây giờ nhé.”
Sau khi tất thủ tục nhập học, Tạ Tiểu Ngọc liền đến khu ký túc xá của trường để xem xét tình hình. Đó là một gian phòng lớn, kê giường tầng, mỗi phòng sức chứa đến mười hai . Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến bản tính của Phúc Sinh, sống chung đụng với từng e là . Anh vốn thích sự yên tĩnh, chẳng giỏi giao tiếp, sống như thể yên tâm học hành cho đây?
Trước khi , cô bàn bạc với chồng, nếu thì sẽ tìm một căn buồng trọ nhỏ ở huyện. Cô hỏi hiệu trưởng xem gần trường căn nhà nào cho thuê ?
Hiệu trưởng Trần hai là vợ chồng, Diệp Hành Chu thích tiếp xúc với khác. Ông liền cho thuê căn buồng nhỏ trống trong sân nhà . Ban đầu ông định lấy tiền, nhưng Tạ Tiểu Ngọc chịu. Cuối cùng hai bên thống nhất với giá ba đồng một tháng, Tạ Tiểu Ngọc trả sáu tháng — tổng cộng mười tám đồng.
Trong cô vẫn còn hơn một trăm đồng, mức giá thể chấp nhận .
Thuê nhà xong, hiệu trưởng Trần dặn Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến lớp thứ Hai tuần , cuối tuần thể chuyển chăn chiếu và vật dụng sinh hoạt đến.
Trước khi về, Tạ Tiểu Ngọc với Phúc Sinh: “Phúc Sinh , chị dâu sắp sửa vượt cạn , em uống hết kha khá đường đỏ của chị , mua một cân đem về biếu chị nhé.”
“Được.” Phúc Sinh gật đầu.
Lần chị dâu bên nhà Tạ Tiểu Ngọc cho nhiều tem phiếu. Phúc Sinh ở nhà việc chỉ giày vải, gặp mưa thì giày cao su. Giờ lên huyện học, Tạ Tiểu Ngọc mua cho một đôi giày bata đế cao su, hôm nắng thì giày vải, mưa thì đôi .
Có hai màu: đen và trắng. Tạ Tiểu Ngọc hỏi thích màu nào, Phúc Sinh đôi giày đối với gia đình hiện tại là quá đắt, nên lắc đầu bảo mua. Tạ Tiểu Ngọc đồng ý, dù eo hẹp thì tiền vẫn đủ, hơn nữa tiền là Phúc Sinh đào sâm mà , cô tự quyết chọn đôi màu đen vì khó bám bẩn, còn mua thêm một cân đường đỏ, một cân bánh quy trứng.
Lúc về xe công nông, hai bộ về làng, trời chập choạng tối. Cao Phân đang sốt ruột chờ ở đầu làng, thấy hai đứa trở về thì vội hỏi: “Đăng ký con?”
Tạ Tiểu Ngọc tươi roi rói, nhướn mày: “Con với Phúc Sinh đều đăng ký ạ.”
Lúc đó Cao Phân mới nhẹ lòng, liền kể với Tạ Tiểu Ngọc: “Hai đứa lên xe là thím Liêu ở đầu làng đ.â.m chọc, bảo Phúc Sinh chỉ trình độ tiểu học, trường sẽ cho học cấp ba. Mẹ tức quá to tiếng đôi lời với mụ .”
Lúc xem hỏi thím Liêu , thím con rể trưởng là giáo viên trường cấp ba Văn Thành, là do con rể .
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, hôm nay cô và Phúc Sinh mới đăng ký, con rể bà mà ? Chắc chắn là thím Liêu vốn lắm chuyện, cố tình bịa đặt những lời cay nghiệt để chọc tức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-182.html.]
Cũng chẳng trách lúc đến thủ tục, tên Tằng Dũng Khánh kiên quyết phản đối đến thế. May mà hiệu trưởng Trần, nên cuối cùng Phúc Sinh vẫn nhận học.
“Nhà Liêu Hồng Trà ai nấy đều chẳng lòng bao dung. À, thế rốt cuộc hai đứa đăng ký kiểu gì?”
Tạ Tiểu Ngọc kể chuyện ở trạm chăn nuôi cho Cao Phân : “Con rể của thím Liêu đúng là phản đối, nhưng hiệu trưởng Trần đồng ý cho tụi con đăng ký, một phản đối cũng vô ích thôi.”
Cao Phân thầm nghĩ, nếu nhờ Tiểu Ngọc mơ mà một bước đến trạm chăn nuôi, thì khi thật sự đăng ký . Bà càng thấy may mắn vì cưới Tiểu Ngọc cho Phúc Sinh, Tiểu Ngọc đúng là vượng phu phúc đức cho Phúc Sinh .
Khi ngang qua cây hòe lớn đầu làng, thím Liêu đang bưng bát cơm ăn buôn dưa lê. Thấy Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh về, trong bụng nghĩ chắc chắn Phúc Sinh đăng ký , mất hết thể diện .
Miệng lưỡi bà vốn cay nghiệt, lúc mà chẳng buông lời đay nghiến thì bà : “A Phân , con trai bà đăng ký đúng ?”
Cao Phân lạnh, chỉ tay mặt bà mắng: “ mà, từ sáng sớm bà bóng gió châm chọc, hóa là bà cấu kết với con rể huyện, cho con trai đăng ký học!”
“A Phân, bà thể vu oan cho như . Nếu con trai bà đủ điều kiện, khác phản đối cũng tác dụng, đúng ?”
Có gần đó can ngăn: “A Phân, trình độ học vấn của con bà đủ, chuyện thể trách thím Liêu .”
Tạ Tiểu Ngọc bình tĩnh : “Chưa đến chuyện điều kiện của Phúc Sinh, mà điều thấy lạ là — thím Liêu ở ngay trong làng, thế mà cán bộ ở trường cho Phúc Sinh đăng ký. cho , thầy cô ở trường đều bụng, còn động viên Phúc Sinh. Chỉ con rể cả của thím Liêu là kịch liệt phản đối. Thím Liêu , con rể của thím đúng là hiếu thảo với thím thật đấy.”
Cao Phân thì nhẹ nhàng như Tiểu Ngọc, bà mắng thẳng: “Cái đồ bụng hẹp hòi đó, khuyên bà nên điều một chút . Kẻo gieo gió gặt bão, khi mất cả chén cơm của con gái con rể đấy.”
“Cao Phân, bà đừng nguyền rủa con gái với con rể !”
Hai bên sắp cãi to, thì đội trưởng từ chiếc máy cày bước xuống. Dạo đang thu thuế lương thực, những chiếc máy cày trong làng chạy mấy chuyến mỗi ngày.
“Sao cãi nữa ?”
“Là tại Cao Phân đó, con trai bà đăng ký thì sang trách con rể . Đội trưởng, thật sự thể trách !”
“Gì chứ, con trai là Phúc Sinh đăng ký xong đấy.” Cao Phân đầy khí thế đáp .
“Sao thể chứ?” Thím Liêu tin, con gái và con rể bà ở huyện đều rằng trường chắc chắn sẽ nhận Diệp Phúc Sinh.