Tiểu Ngọc tìm một chiếc lọ thủy tinh rỗng, đổ nửa lọ nước cắm bó hoa dại màu tím tươi tắn. Trên bàn học thêm một vạt màu mới, tâm trạng Lương Phù cho rối bời cũng dịu ít.
Phúc Sinh từ đến nay từng tặng ai thứ gì, Tiểu Ngọc nghĩ, lẽ cô là đầu tiên tặng hoa. Tiểu Ngọc mỉm ngây ngô: “Hoa quá, chắc chỉ em tặng thôi ?”
“Không .” Phúc Sinh đáp gọn lỏn.
Tiểu Ngọc ngạc nhiên, Phúc Sinh còn thể tặng hoa cho ai chứ?!
Phúc Sinh : “Sư phụ.”
Tạ Tiểu Ngọc từng gặp trong giấc mộng, một ông lão đầu tóc hoa râm, chính là đ.â.m Phúc Sinh một kiếm xuyên tim, trong lòng cô chút thiện cảm nào với ông .
Tạ Tiểu Ngọc lấy bút và vở mua , trải lên bàn : “Phúc Sinh, nếu chuyện, thì giấy cũng , việc đó gì khó, đúng ?”
Phúc Sinh gật đầu, việc đối với thành vấn đề. Ở thế giới , từng thu thập tình báo, thư từ, đôi khi còn mô phỏng nét chữ thư tín. Với quá trình huấn luyện nghiêm khắc như , chữ của Phúc Sinh thành thạo.
Ở cổ đại, bằng bút lông, lực cổ tay chắc. Còn loại bút chì mà Tiểu Ngọc đưa cho , thuận tay, nhanh chóng thích nghi .
Tạ Tiểu Ngọc tặc lưỡi, nét chữ của Phúc Sinh đến mức thể nhà thư pháp .
Tạ Tiểu Ngọc bắt đầu kể chuyện của : “Phúc Sinh, để em cho , thật em ký ức của hai kiếp. Kiếp là nơi sản xuất cơ giới hóa, đô thị hóa phát triển nhanh, em từng nhắc đến với đó.”
Tư duy của Phúc Sinh trực tiếp và rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, huấn luyện để thích nghi với môi trường, đối mặt với tình huống bất ngờ và nhanh chóng tìm cách giải quyết.
Sư phụ từng dạy , thể thích nghi thì sẽ đào thải.
Thật ngay từ đầu Phúc Sinh tin lời Tiểu Ngọc . Hơn nữa, qua ánh mắt của cô, thấy chút giả dối nào.
Phúc Sinh bắt đầu chữ lên giấy. Nét bút của thoăn thoắt, nhanh hơn cả lời : “Anh cũng thế. Kiếp sống ở cổ đại hai mươi năm. Kiếp ngắn ngủi, mới đến đây đầy nửa năm. Chuyện của cả hai đời, đều nhớ rõ.”
Viết xong, khẽ dừng . Nếu ai cũng giống Tiểu Ngọc, thể dùng giấy bút để trò chuyện, thì việc chẳng khó khăn đến . sư phụ từng dặn dò, thể cứ bắt khác thích nghi với thói quen của . Nếu thể thích nghi, thì giao tiếp cũng trở nên vô nghĩa.
Thật Phúc Sinh chẳng hề thích giao tiếp với ngoài, luôn cảm thấy phiền toái. Thế nhưng, với Tiểu Ngọc thì khác. Có đôi khi chẳng cần mở lời, Tiểu Ngọc vẫn như thể hiểu thấu tâm tư của .
Từng phút từng giây ở bên Tiểu Ngọc, đều thấy lòng thật dễ chịu, thoải mái.
Tạ Tiểu Ngọc cứ thế kể lể, còn Phúc Sinh thì chép lời cô. Anh bao giờ truy hỏi vặn vẹo, cái tính cách thuận tiện để cả hai thể kể rõ ngọn ngành việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-201.html.]
Tạ Tiểu Ngọc : “Phúc Sinh, cũng là em thể mơ mà. Em mơ thấy dùng đá đánh Vương Nhị Lại, mơ thấy thím Liêu vu vạ, báo cáo . Ngoài những chuyện đó , em còn thể mơ thấy chuyện của ở kiếp trong thời cổ đại nữa cơ, nhưng chỉ mơ thấy những chuyện liên quan đến riêng thôi.”
“Hồi nhà còn phân chia hộ khẩu để ở riêng, một đêm, và đại ca gánh nước lâu lắm mà về, em còn hỏi là đại ca gì với , còn nhớ ?”
“Nhớ chứ.”
“Chính là đêm đó, em mơ thấy kiếp của ở thời cổ đại. Anh đang tắm ở hồ, một con bồ câu đưa thư màu đen bay đến chuyển thư, trong thư là mệnh lệnh yêu cầu bắt Diệp Tứ. Em đúng ? Kiếp đó của thật sự chuyện đó, ?”
Tiểu Ngọc cũng xác nhận đôi chút, liệu những giấc mơ cổ đại về Phúc Sinh mà cô mơ thấy đều là sự thật .
“Là thật.” Phúc Sinh nhẹ gật đầu, trong lòng nghĩ bụng: “Tiểu Ngọc còn mơ thấy cả cảnh đang tắm nữa chứ.”
Mặt Phúc Sinh đỏ bừng lên vì ngượng, đoạn cặm cụi giấy: “Sau đó, mơ thấy Diệp Tứ và Liễu Vô Mi sinh một đứa con.”
“ là em cũng mơ thấy thế.”
Tạ Tiểu Ngọc bảo: “Giấc mơ của em kỳ lạ thật đấy, thể mơ thấy cả chuyện qua lẫn chuyện sắp tới, nhưng mà cũng hữu ích. Hôm đăng ký nhập học , em mơ thấy con bò kích động liền lao hiệu trưởng, con rể lớn của thím Liêu đó cử tạm quyền hiệu trưởng, duyệt cho nhập học. Lần Lương Phù đến, em chẳng mơ thấy điềm gì, nên em nghĩ chắc sẽ chuyện gì nguy hiểm , vì thế em mới ngăn cản .”
Phúc Sinh lên giấy: “Sao Diệp Nhất cứ vương vấn em mãi thế?”
Phúc Sinh tài nào hiểu nổi vì hỏi như . Từ tới giờ, từng tò mò, cũng từng bận tâm đến những chuyện liên quan tới . Thế nhưng, hôm nay trong lòng cảm thấy nghèn nghẹn, bứt rứt khôn nguôi.
Anh thấy nên truy hỏi Tiểu Ngọc như , bèn thêm giấy: “Có thể cần trả lời.”
Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng kéo gương mặt đang ngoảnh của Phúc Sinh , tủm tỉm hỏi: “Phúc Sinh, đang ghen ?”
“Ghen ư?” Phúc Sinh nhíu mày , chẳng hiểu cái cảm xúc gọi là gì. Anh chỉ tay vị trí trái tim : “Chỗ , thấy chua chát, bứt rứt lắm.”
Tạ Tiểu Ngọc khẽ cắn môi, nụ hạnh phúc nở rộ khóe miệng. Xem , Phúc Sinh ghen .
Tính tình Phúc Sinh vốn dĩ chẳng phân biệt nổi là đùa, là thật, Tạ Tiểu Ngọc cũng dám trêu chọc . Cô bèn kể tường tận chuyện hôm đó cô ngang qua nhà Lương Phù, thấy tội nghiệp nên đưa phần cơm thịt kho mua từ quán quốc doanh cho lót .
“Từ nhỏ lớn lên cùng , ba của là Bí thư Đảng ủy Cục Hóa chất Vân thị, ông ngoại cũng là lãnh đạo của nhà máy cơ khí, nên Lương Phù từ bé kiêu căng ngạo mạn. em nào thích , mà thật cũng chẳng ưa gì em, say mê vẫn luôn là hoa khôi của nhà máy cơ khí. Em thật sự ngờ hôm đó đúng lúc đụng Diệp Nhất sống về.”
Diệp Nhất trở về, chỉ vì một hộp cơm thịt kho mà lòng đổi , Tạ Tiểu Ngọc tài nào hiểu nổi. Dù là Lương Phù Diệp Nhất, cô đều cảm tình.
Cô chỉ một lòng thích Phúc Sinh, ai bảo từ nhỏ cô mơ thấy chứ.
Phúc Sinh vỗ vỗ mu bàn tay cô, tay giấy: “Hắn thua , cả đời đừng hòng đặt chân đến huyện Thanh Hà nữa, từ nay đến kỳ thi đại học cũng chẳng cần bận tâm.”