Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 21:2

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:57:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh ngắm em bé sơ sinh. Đứa bé còn nhăn nheo, đỏ hỏn, nhưng khi cô ôm lòng, cảm giác mềm mại, nhỏ bé và đáng yêu khiến trái tim cô như tan chảy.

Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh đến bế bé con, nhưng lùi một bước. Bé con mới đỏ hỏn, mỏng manh thế , e rằng chỉ cần động nhẹ cũng thể tổn thương mất.

Bà Cao Phân thấy thì bật , : “Trẻ con mới sinh đứa nào chẳng nhăn nheo như . Hồi con còn bé tí cũng y chang. Giờ dám bế, Tiểu Ngọc sinh cháu cho , lẽ nào con định cũng dám bế ?”

Tạ Tiểu Ngọc thì mặt đỏ ửng. Bé con ... sẽ là con của cô và Phúc Sinh ư? Chuyện đó, lẽ đợi Phúc Sinh tự nguyện .

Diệp Kim Sơn bên cạnh, huých nhẹ em trai, thúc giục: “Bế em, bế tự khắc sẽ quen thôi mà.”

Tạ Tiểu Ngọc bèn đặt bé con vòng tay Phúc Sinh. Phúc Sinh cứng đờ, bế bé con mà chẳng dám cử động chút nào. Thật lạ lùng, đây chính là một sinh linh nhỏ bé, một mầm sống tươi mới. Khóe miệng Phúc Sinh khẽ cong lên một nụ nhè nhẹ. Tạ Tiểu Ngọc thấy mà sửng sốt tột độ, vội vàng kéo tay bà Cao Phân.

“Mẹ ơi, Phúc Sinh kìa!”

“Đợi khi Phúc Sinh con với con, tin chắc nó sẽ còn vui hơn bây giờ nhiều.” Bà Cao Phân mỉm .

Phúc Sinh cảm thấy nóng ran khắp , vội vã trả bé con cho Diệp Kim Sơn, ba chân bốn cẳng chạy ào ngoài, như để hít lấy chút khí trong lành cho khuây khỏa.

Bà Cao Phân liền mổ gà, nấu một nồi cháo gà bồi bổ cho con dâu cả. Bởi sản phụ ăn uống tẩm bổ đủ đầy thì hài nhi mới khỏe mạnh. Tạ Tiểu Ngọc cũng bếp phụ giúp, khéo léo nhổ sạch lông heo cái chân giò to tướng, sang gọi Phúc Sinh bóc một bát lạc to.

“Mẹ ơi, để con bày cho cách nấu món canh chân giò hầm lạc , cũng bổ dưỡng lắm ạ. Nấu với lạc thì đậm đà, còn hầm cùng táo đỏ, đường phèn và gừng tươi thì vị thanh mát riêng, chung đều ngon miệng ạ.”

“Thôi , con cũng theo.” Chân giò heo chẳng đắt đỏ là bao, một tháng dưỡng thai , ngày nào cũng bát canh chân giò bồi bổ thì cũng chẳng tốn kém là mấy .

Tạ Tiểu Ngọc bèn ghé sát tai chồng, nhỏ giọng hỏi: “Con thấy chị dâu cứ nhăn nhó, mặt mày buồn thiu. Chị sinh con khỏe mạnh, lẽ vui mừng khôn xiết chứ ạ?”

Bà Cao Phân thở dài đáp: “Con bé mà, chỉ suy nghĩ vẩn vơ, sợ sinh con gái sẽ vui lòng. Giờ nhà phân chia , còn gì mà vui mừng chứ. Ngay cả cả con cũng mừng mặt chứ. Hôm qua con bé vợ thằng hai cứ luyên thuyên, rằng nhà họ Diệp chỉ trông cậy hai thằng con trai nó. Mẹ mắng cho một trận, thế là nó dỗi bỏ về nhà đẻ còn gì.”

Tạ Tiểu Ngọc : “Vậy con sang khuyên nhủ chị dâu đôi lời ạ?”

Bà Cao Phân xua tay: “Không cần khuyên con. Trong tháng ở cữ , cứ để Kim Sơn và chăm sóc chị cả con cho chu đáo. Canh gà, canh giò heo, canh cá, chẳng món nào thiếu thốn, cả cái làng đều cả mà. Dù lời tiếng , thì chị dâu con cũng sẽ tự khắc mà suy nghĩ thôi. Nếu ai bản lĩnh, thì cũng chăm sóc sản phụ và con cái chu đáo như thế chứ, nào?”

Tạ Tiểu Ngọc , trong lòng khỏi ngưỡng mộ, tấm tắc : “Mẹ ơi, thật là một rộng rãi, hiếm thấy ạ. Vậy nếu con và Phúc Sinh sinh một đứa con gái, cũng sẽ yêu thương chăm sóc như chứ ạ?”

Bà Cao Phân trong lòng vẫn còn canh cánh nỗi lo, bởi hai đứa vẫn chính thức thành vợ chồng hợp pháp. Bà khẽ thở dài, : “Chỉ cần con và Phúc Sinh sinh con , dù là trai gái, thậm chí là cái trứng, cũng quý như vàng!”

Phúc Sinh bóc xong bát lạc to tướng mà Tạ Tiểu Ngọc dặn dò, mang đến cửa bếp thì trọn những lời , mà đỏ bừng cả mặt.

Anh đặt bát lạc bóc xong cho Tạ Tiểu Ngọc, mặt vẫn còn ửng đỏ, vội vàng lấy đòn gánh, tiếp tục công việc gánh nước. Anh quyết gánh đầy cho đến khi tất cả các lu trong nhà đầy ắp nước sạch mới chịu nghỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-212.html.]

Bà Cao Phân thấy cảnh , thương chút giận dỗi. Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc quả là một cặp trời sinh hiếm . Một đứa tính khí cổ quái, một đứa hòa nhã, lạc quan yêu đời. Bà sang hỏi Tạ Tiểu Ngọc: “Hai đứa thi xong đấy ư?”

“Dạ, xong hết cả ạ, nhưng kết quả thì vẫn .” Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi , chồng chuyện .

Bà Cao Phân bật : “Ngoài nó thì còn ai đây nữa! Con bé con nhà Lưu Hồng Trà chạy về khoe ầm lên là Phúc Sinh nộp giấy trắng môn toán. Còn con thì đúng là khiến nở mày nở mặt, thi hạng nhất cơ đấy!”

vặt sạch lông gà, bờ sông rửa ráy. Tạ Tiểu Ngọc cùng , : “Mẹ ơi, kỳ thi chỉ là sát hạch sơ bộ, để kiểm nghiệm thực lực của tụi con thôi, điểm chấm xong xuôi . Con thấy môn lịch sử của Phúc Sinh cũng dạng , kỳ thi học thuộc làu làu hết sách sử . Đợi điểm , sẽ rõ Phúc Sinh nhà tài trí nhường nào. Hơn nữa, toán học giống các môn khác, thì là , chứ mấy phép cộng trừ nhân chia tiểu học . Mẹ cứ đợi con kèm cặp cho Phúc Sinh một học kỳ, điểm của nó sẽ tăng vọt cho mà xem.”

Tạ Tiểu Ngọc , trong lòng Cao Phấn cũng bớt phần nào lo lắng, ít nhất Tiểu Ngọc cũng là sẽ thi đại học ngay trong năm nay.

Bên bờ sông ít đang giặt giũ, rửa rau. Thấy nhà Cao Phấn mang theo gà mái đang đẻ trứng, móng giò, sườn heo, liền : “Cao Phân , bà sinh đến đứa con gái thứ tư mà vẫn cưng chiều mặt ?”

Cao Phấn rửa gà : “Cháu gái thì quý chứ quý hả, Tiểu Ngọc nhà còn hiếu thuận hơn cả mấy con trai chứ. Con bé khéo còn hiếu thảo hơn mấy đứa con trai cho mà xem. đây là gieo nhân nào gặt quả nấy, bây giờ với con nó một chút, già , con bé chẳng lẽ ghi nhớ ân tình ? Mấy cứ khắp làng xem, con trai cưới vợ là quên đẻ ngay, chứ cô con gái nào lấy chồng mà quên luôn cả ruột bao giờ ?”

Bên cạnh một bà cụ hỏi: “Cao Phân, con dâu cả của bà sinh con, con dâu hai về nhà đẻ ?”

Cao Phấn xua tay: “ con rận trong bụng nó mà rõ ?”

Hôm qua Lưu Tú Hảo chồng mắng cho một trận, chồng cô cũng chẳng nửa lời, Lưu Tú Hảo tức giận chạy về nhà đẻ, còn mong chồng đến đón về. Đến chiều thì thằng bé Đại Trụ chạy đến, bảo cô ở nhà chẳng ai lo cơm nước, cha bảo cô về nấu cơm .

Lưu Tú Hảo vội hỏi: “Bác gái đẻ em bé, bà nội trông nom, thế mấy đứa tụi con cơm ăn ?”

“Trưa nay ăn mà .” Đại Trụ : “Hôm nay chú ba và thím ba về, tụi con ăn chung với . cha nhà phân hộ khẩu , buổi tối ăn đợt nữa, về .”

“Trưa nay ăn gì ?” Lưu Tú Hảo hỏi, từ khi Tạ Tiểu Ngọc về, cơm nước trong nhà đổi hẳn.

Thằng bé Tiểu Trụ còn đang thèm thuồng: “Trưa nay ăn sườn chua ngọt, canh giò hầm là để bác gái tẩm bổ, nhưng vì canh gà nên canh giò hầm đậu phộng chia cho con, với chị Tiểu Ni mỗi đứa một bát. Tay thím ba nấu giò thì ngon hết sảy!”

Lưu Tú Hảo mắng: “Hai đứa vô tâm , ăn cơm mà gọi về ?”

Đại Trụ và Tiểu Trụ đều im lặng, vì bữa trưa thím ba nấu ngon đến nỗi, mùi thơm nức mũi cuốn hút, bụng nào còn nghĩ chuyện khác.

Đại Trụ : “Mẹ, con về đây, chiều chú ba núi, rủ con theo. Con sẽ nhặt trứng dã kê với trứng vịt trời mang về bán lấy tiền, con mua một quyển từ điển Tân Hoa.”

“Mua từ điển gì, lãng phí tiền của!”

Đại Trụ để ý đến lời cô, chạy một mạch biến mất hút.

Loading...