Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 22:1
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:57:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàn Nguyên Tông đến tận nhà Diệp Phúc Sinh để phỏng vấn, vì gương mặt của quá giống một mà ông quen .
Hiệu trưởng Trần ông sẽ sắp xếp và cùng theo: “Phúc Sinh chỉ là tên gọi thường ngày thôi. Nếu đăng báo, các dùng tên thật của em .”
“Cậu tên thật là gì ?” Phóng viên Hàn hỏi.
“Diệp Hồi Chu. Lần đầu tiên tên cũng cảm thấy đó là cái tên do học vấn cao đặt.”
Hàn Nguyên Tông trong lòng nghĩ ngợi, Hồi Chu là con trai của Hoài Cảnh ? Giống đến lạ, nếu cha con thì thể trùng hợp đến thế. Ông nhất định đến nhà Phúc Sinh một chuyến, mượn danh nghĩa phỏng vấn để dò hỏi kỹ càng hơn.
Tạ Tiểu Ngọc thu dọn chăn nệm, sách vở gọn gàng túi, đoạn với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, khi về nhà, sửa sang mái nhà cho bà Chu sư nương một chút nhé.”
“Được.” Phúc Sinh đáp lời. Anh mang theo dụng cụ, giúp bà Chu sư nương lợp mái nhà. Bà Chu Lan Hoa thấy , liền lấy một khối thịt muối trong nhà, nặng chừng một cân, đưa cho Tạ Tiểu Ngọc mang về ăn. Mấy tháng nay, Tiểu Ngọc ít mang rau tươi đến giúp đỡ bà, mà mùa đông thì những loại rau củ quả thực hiếm.
lúc đó, Hiệu trưởng Trần . Ông với Tạ Tiểu Ngọc rằng ngày mai ông sẽ dẫn phóng viên Hàn đến nhà họ Diệp để phỏng vấn.
Tạ Tiểu Ngọc sang hỏi Phúc Sinh: “Anh thấy ?”
Phúc Sinh khẽ nhíu mày. Bản năng của vốn dĩ ẩn một góc khuất, càng ít chú ý càng . Hiệu trưởng Trần thấy , : “Với thành tích của em, năm mà đậu thủ khoa thành phố, đài truyền hình còn sẽ đến phỏng vấn nữa đấy. Chuyện gì cũng tập thích nghi dần thôi, phóng viên Hàn là , ăn thịt !”
Phúc Sinh vẻ mấy vui vẻ, Tạ Tiểu Ngọc cũng ép, cô : “Hiệu trưởng Trần, Phúc Sinh quen chuyện với lạ, là chúng cứ bỏ qua chuyện ạ.”
Chu Lan Hoa liền : “Vẫn nên để phóng viên Hàn đến thì hơn, Phúc Sinh , em chắc chắn sẽ mừng quýnh lên cho mà xem!” Con trai tiền đồ, ai mà chẳng sung sướng.
Phúc Sinh lúc mới khẽ gật đầu, Tạ Tiểu Ngọc liền hỏi ngày mai mấy giờ họ sẽ đến, để cô còn chuẩn cơm nước tiếp đãi cho tươm tất.
Hiệu trưởng Trần xua tay cần , phóng viên Hàn dặn đúng hai giờ chiều sẽ ghé, phỏng vấn chừng một tiếng là xong. Ông cần chuẩn gì cầu kỳ, phóng viên Hàn chọn giờ chính là tránh phiền bà con trong thôn.
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cầm bảng điểm kỳ thi cuối kỳ về nhà, bà Cao Phân mừng đến nỗi khoe khắp làng một vòng.
Tạ Tiểu Ngọc ngày mai phóng viên đến phỏng vấn, bà Cao Phân lập tức chạy vội sang nhà trưởng thôn mượn ngon tầm bữa tối.
“Nghe con trai ông biếu ông loại ngon, đành mặt dày sang đây mượn một ít về đãi khách quý.”
Trưởng thôn thì sốt sắng hỏi: “Khách gì mà quan trọng đến cơ chứ?”
Bà Cao Phân khiêm tốn đáp lời: “Phúc Sinh nhà học hành tấn tới, từ lớp mười một mà nhảy thẳng lên lớp mười hai đấy. Có phóng viên từ tận thủ đô lặn lội đến, hiệu trưởng Trần sẽ đích dẫn đến nhà phỏng vấn chiều mai.”
Đây quả là một vinh dự lớn lao, một chuyện vẻ vang của thôn Đại Hà! Phóng viên từ thủ đô đến bài về Phúc Sinh thì cũng chính là bài về thôn Đại Hà. Nếu Phúc Sinh mà lên báo thủ đô, thì cả làng họ cũng thơm lây!
Trưởng thôn xong liền vội vàng bảo vợ: “Bà nó ơi, mau mau mang gói ngon cất kỹ đây cho .”
Thế ông cũng là cho mượn nữa, mà bảo bà Cao Phân cứ việc mang về dùng. Ngày mai là đãi khách quý của cả làng mà. Bà Cao Phân thấy áy náy, về nhà xách mười quả trứng vịt muối sang tặng . Trưởng thôn cũng vui vẻ hào sảng nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-221.html.]
Tạ Tiểu Ngọc đang trải giường trong phòng. Căn phòng ngày nào bà Cao Phân cũng quét dọn sạch sẽ tinh tươm, chỉ cần trải thêm cái chăn là thể ngả lưng ngủ .
Trong làng thường xuyên mất điện, Phúc Sinh vẫn miệt mài sách ánh đèn dầu leo lét, còn Tạ Tiểu Ngọc thì rúc gọn trong chăn ấm.
“Phúc Sinh , trong tốp ba của lớp , thể thư giãn một chút ?”
Phúc Sinh : “Không bằng em , em còn giỏi giang hơn nhiều.”
Tiểu Ngọc nhất khối trong kỳ thi cuối kỳ qua.
Tạ Tiểu Ngọc ôm chăn, cô : “Vậy lên giường , giúp em hơ ấm chân một chút, lỡ việc sách .”
Phúc Sinh dời đèn dầu sang chiếc bàn nhỏ đầu giường. Tạ Tiểu Ngọc liền vội vã duỗi đôi chân đặt lên đùi , vị trí nhích lên phía đầu gối một chút. Cô thử qua, nếu đặt cao hơn nữa thì , Phúc Sinh sẽ thấy thoải mái, cả sẽ căng cứng , cố gắng kiềm chế.
Cho nên, bây giờ vị trí hơ chân như thế là vặn nhất, cả hai đều dễ chịu.
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, Phúc Sinh cũng dạng thanh tịnh, màng ái ân gì, chỉ là để đến bước một cách tự nhiên, vẫn cần thêm một chút thời gian nữa thôi.
Phúc Sinh giường sách, một tay vẫn quên giúp Tạ Tiểu Ngọc đắp kín những chỗ hở của chăn.
Tạ Tiểu Ngọc : “Hôm nay em xem mấy luống rau trong nhà kính, hỏi đem biếu ai , . Em cứ cảm thấy rau dùng hết nhanh quá, chừng là đến trộm mất chứ?”
Phúc Sinh gì. Tạ Tiểu Ngọc cũng phiền sách, liền : “Vậy em ngủ đây nhé.”
Phúc Sinh đưa một tay vỗ nhẹ lên lưng cô. Đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc say ngủ, mới tiếp tục sách đến tận nửa đêm, đó mới tắt đèn dầu.
Sau khi tắt đèn một tiếng, Phúc Sinh thấy sân tiếng xào xạc nhỏ. Mấy con vịt nhà nhốt trong chuồng gà còn kêu lên mấy tiếng lạch bạch.
Anh lặng lẽ dậy, thắp đèn, từ bậu cửa sổ nhặt mấy viên đá thu sẵn, từ cửa chính nhẹ nhàng bước ngoài, leo lên mái nhà.
Con trai nhà thím Liêu, Triệu Phú Quý, đang loay hoay trèo qua hàng rào tre trúc bao quanh mảnh vườn. Hàng rào dựng bằng những tre to cỡ miệng bát, chẻ đôi, cao chừng mét rưỡi, đầu vót nhọn hoắt như mũi chông phòng kẻ gian.
lúc đó, Phúc Sinh ném một viên đá trúng mắt cá chân của . Triệu Phú Quý mất thăng bằng, cả đổ sầm xuống, may một mũi tre nhọn đ.â.m trúng đúng chỗ nhạy cảm. Anh cắn răng rên lên vài tiếng đau điếng lảo đảo trèo ngược trở , khập khiễng bỏ chạy mất dạng.
Vợ Triệu Phú Quý sắp đến ngày sinh nở, thèm ăn chút rau tươi. Ấy mà cả thôn giờ chỉ còn nhà Cao Phân là còn trồng ớt và cà tím trong nhà kính. Cứ vài ba hôm, Triệu Phú Quý lén lút sang vặt trộm một ít, vì lượng đáng kể nên Cao Phân cũng mảy may .
Ngô Trúc Chi, vợ của Triệu Phú Quý, hỏi vọng : “Sao hôm nay mang rau về thế? Em thèm món ớt xanh xào tương đậu tằm quá. Đâu em thèm , cái thằng cháu đích tôn nhà họ Triệu mới là đứa ăn đấy chứ!”
Triệu Phú Quý ôm phần hông đang nhức nhối : “Thôi đừng nhắc nữa, từ lúc cái tên Diệp Phúc Sinh đó trở về, gặp chuyện xui xẻo. Vừa mới trèo qua hàng rào thì trượt chân, đ.â.m toạc cả cái háng . Mau giúp xem xét vết thương với!”
Nghe xong, Ngô Trúc Chi hoảng hốt kêu lên: “Trời đất ơi, thì đừng đến trạm y tế thôn xóm! Năm xưa cái lão Vương Nhị Lại cũng lộ tẩy vì đến đó đấy thôi. Anh lên thẳng bệnh viện huyện mà băng bó!”
Cô vợ giúp xem xét, phát hiện vết thương quả thực khá nặng. Để tránh tai mắt xóm làng, nhà họ Triệu đành lén lút dùng xe kéo, đưa Triệu Phú Quý lên bệnh viện huyện để băng bó.