Hàn Tích theo sát phía hai , ba bước sân, Quý Mặc Liên ngoảnh đầu : “Các tìm ai đấy…”
Thấy dáng vẻ thư sinh với cặp mày kiếm tuấn tú cùng hình cao gầy, giống y hệt một khắc sâu trong ký ức, đúng lúc mặt trời lặn, thời khắc giao thoa âm dương khiến bà hoảng loạn hét toáng lên: “Ma! Có ma!”
“Kẻ nhiều chuyện thất đức thì mới thấy ma quỷ đấy thôi.”
Bà Chu Cẩm bước tới. Năm nay hơn sáu mươi, tính cách tuy rắn rỏi nhưng sức khỏe kém, bà ho ngước Phúc Sinh, lòng chấn động dữ dội – giống quá! Đứa trẻ giữa sân, từ dáng điệu cho đến khí chất đều tựa như đúc con trai bà.
Bà đột nhiên nhớ khoảnh khắc con trai rời năm đó. Khi con trai bà còn ngoài công tác, nửa tháng sẽ về, hỏi bà mua gì về .
Bà chẳng cần gì, chỉ mong con trai sớm dẫn vợ về nhà.
Con trai bà – nó thể về, nhưng giờ đây, nó đưa con trai trở .
Người già dù cứng cỏi đến , khi thấy Phúc Sinh cũng thể chịu đựng nổi, ngửa , ngã quỵ phía .
Phúc Sinh nhanh hơn Tạ Tiểu Ngọc, chính kịp thời đỡ lấy bà khi cụ ngã quỵ xuống đất, từ từ dìu bà xuống bậc thềm đá.
Phúc Sinh để mặc cho Chu Cẩm nắm chặt lấy tay , thể cảm nhận bà lão dành cho một tình cảm mãnh liệt nhưng kìm nén bấy lâu.
Anh nên gì. Trước khi đến đây, chỉ đoán rằng sự hiện diện của thể khiến bà lão cảm thấy khuây khỏa hơn phần nào.
Người cùng gánh vác hoạn nạn, hề bận tâm đến chuyện thành phần xuất .
Ngay cả ở thời cổ đại, cũng chỉ là một tử sĩ thấp kém, tình chính là thứ duy nhất hằng khao khát.
Anh nghĩ, bà lão cũng đang khao khát điều đó.
Tạ Tiểu Ngọc bên cạnh, dịu giọng : “Bà Chu, chúng cháu là bạn học của Hàn Tích, Phúc Sinh giống con trai bà, nên chúng cháu đến thăm hỏi bà một chút.”
Trong lòng Chu Cẩm xác tín, đây đích thị là cháu ruột của bà.
Thế nhưng, bà vẫn giữ chút cố chấp cuối cùng, Phúc Sinh liên lụy bởi cảnh gia đình . Bà : “Được , cũng , các cháu mau về . Bà già chẳng gì mà cho các cháu .”
Tạ Tiểu Ngọc nhúc nhích, tiếp lời: “Bà Chu ơi, cháu thấy đây chính là duyên phận tiền định đó. Hay là thế , bà nhận Phúc Sinh cháu nuôi nhé, như chúng cháu thể thường xuyên đến thăm nom bà.”
Chu Cẩm nóng nảy, bọn trẻ con hiểu, chuyện liên quan đến bao nhiêu thứ quan trọng.
Thành phần gia đình thì đừng hòng nhận các đơn vị việc tử tế, chi bằng tránh xa còn hơn.
“Không nhận! Bà thèm !”
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, bà cụ quả nhiên cố chấp.
Thực , cái gọi là thành phần gia đình chẳng là gì cả, chỉ một hai năm nữa thôi sẽ chẳng còn ai để ý đến, nhưng trong mắt họ, đó là chuyện sống còn.
Cũng trách bà, mấy năm nay bà cụ đấu tố bao nhiêu , chịu ít khổ sở giày vò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-254.html.]
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đành cáo từ .
Trước khi rời , Tạ Tiểu Ngọc bước đến mặt Quý Mặc Liên, dõng dạc : “ khuyên bà đừng hống hách ức h.i.ế.p bà Chu nữa, thì sẽ gặp báo ứng đấy.”
Quý Mặc Liên vẫn còn định thần cú sốc, giờ mới xác nhận gặp ma, mà chỉ là một trẻ tuổi giống lão Tam.
Bà vẫn thể xác định ngay , cuộc chuyện của bọn họ, bà già đáng c.h.ế.t cũng nhận .
Bà chỉ tay cửa lớn: “Cô tưởng cô là ai? Việc nhà chúng đến lượt mấy ngoài xen ? Cút ngay cho !”
Phúc Sinh cúi nhặt vài hạt đậu vàng cái nia đặt giữa sân, nhẹ nhàng búng ngoài.
Quý Mặc Liên chỉ cảm thấy các huyệt vị tay chân nhói lên một cái, hai chân tê rần, mềm nhũn, ngã nhào xuống đất dậy nổi.
Tạ Tiểu Ngọc khẽ nhếch môi, : “Thấy ? Bà ức h.i.ế.p bà Chu như thế nào, tất cả đều sẽ trả bà gấp bội phần!”
Hàn Tích nãy còn hoa mắt chóng mặt, chỉ kịp thấy Phúc Sinh nhặt mấy hạt đậu vàng, đàn bà ngang ngược Quý Mặc Liên ôm chân rên rỉ đất.
Phải rằng, đây mỗi đến thăm bác gái cả đều Quý Mặc Liên chửi cho té tát, chẳng phép bước chân qua khỏi cửa.
Tạ Tiểu Ngọc thì ? Cô đôi co cãi vã với bà , mà còn xử lý dữ dằn hơn cả Quý Mặc Liên.
Tạ Tiểu Ngọc trông vẻ yếu ớt, trong khi Quý Mặc Liên nặng đến hơn bảy mươi cân, nếu đánh thật, Tạ Tiểu Ngọc chắc chịu nổi một cái tát trời giáng của bà .
Thế nhưng cô dám , là vì bên cạnh Phúc Sinh – chẳng khác gì một vị đại hiệp oai phong trong những cuốn tiểu thuyết võ hiệp!
Hàn Tích thầm nghĩ, lợi hại đến nhường , là cháu họ lớn của .
Haiz, đúng là may mắn quá , một cháu như , ngoài việc ít thì cái gì cũng cả.
Cuối tuần, Hàn Tích về nhà riêng, rủ Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc theo cùng: “Dù hai cũng đến thăm bác gái cả đó.”
Tạ Tiểu Ngọc cứ để , bà cụ ngay cả Hàn Nguyên Tông còn cho nhận , cần vội vã, nhất định sẽ ngày giải oan.
Cô tỉ mỉ phân tích cho Phúc Sinh: “Phúc Sinh, đừng sốt ruột, ông nội Diệp chắc chắn sẽ sớm minh oan thôi, ráng kiên nhẫn thêm một chút, thông cảm với nỗi lòng khó của bà Chu.”
Phúc Sinh gật đầu, điều hề thiếu chính là sự kiên nhẫn.
trong thời gian chờ đợi , tuyệt đối sẽ để ai bắt nạt bà cụ .
Dù là bà nội ruột , trong thâm tâm vẫn xem là như thế.
Bởi vì thấy bà ức hiếp, lòng nhói buốt, lẽ mối ruột thịt khắc cốt ghi tâm cách nào dứt bỏ, là tự nhiên cảm ứng.
Ngày ông nội Diệp minh oan sẽ còn xa nữa, vì tối đó, Tạ Tiểu Ngọc mơ – cô mơ thấy ông Diệp giải oan, nước mắt tuôn như mưa trở về nhà, nhưng bàng hoàng phát hiện trong nhà đang chịu tang, qua đời.