Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 26:1

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:57:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nội Diệp giải oan, một là nhờ Hàn Nguyên Tông nhiều năm ngừng chạy vạy khắp nơi, hai là vì chính sách ngày càng cởi mở hơn, bạn chiến đấu cũ của ông khi phục hồi danh dự giữ chức cao, nên thủ tục xử lý cũng nhanh chóng.

Lẽ đây là một chuyện vui mừng, nhưng mái nhà của bà nội Chu dột, nửa đêm trời mưa to khiến chăn nệm ướt sũng, sáng hôm thể dậy nổi.

Hai đứa con dâu thứ mang độc trong nhà thấy , nghĩ rằng khi ông cụ trở về chắc chắn bà cụ sẽ tố cáo hành vi của bọn họ, nên chỉ mong bà sớm lìa đời, chúng cố tình đưa bà bệnh viện.

Chỉ trong vòng hai ba ngày, bà cụ trút thở cuối cùng vì bệnh tật trong căn buồng phía . Khi Hàn Nguyên Tông phát hiện thì thể bà lạnh giá.

Lòng Hàn Nguyên Tông như lửa đốt, hiểu những năm qua sống vì điều gì, chị gái luôn vì gia đình ông mà lo nghĩ, còn ông để chị gái bỏ mạng oan uổng.

Hàn Nguyên Tông một đánh hai đứa con kế, ngược còn thương nhập viện.

Ông nội Diệp trở về, mắt là cảnh “con hiếu cháu hiền” đang quỳ linh đường, ôm chầm lấy chân ông mà gào thảm thiết:

“Cha, cha cuối cùng cũng về , con mất …”

Trong mơ, Tạ Tiểu Ngọc tức tối thốt những lời nguyền rủa ngớt, nhưng mặc cho lòng sôi sục căm phẫn, cô vẫn tỉnh , giấc mơ cứ nối tiếp ngừng.

Ông nội Diệp đau đớn mất vợ, thể vốn yếu ớt, giờ ngã bệnh, cuối cùng cả căn tứ hợp viện rộng lớn cũng rơi tay hai đứa con kế.

Bình thường, Tạ Tiểu Ngọc thường sẽ tức giận đến mức choàng tỉnh dậy, mà đêm nay hết giấc mộng đến giấc mộng khác.

Nửa là thời cổ đại, loáng loáng ánh đao, lửa cháy ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, ngã gục chân cô, đẩy một đứa bé còn quấn tã phía , miệng hộc m.á.u từ khóe môi:

“Đem... thế tử …”

Người phụ nữ với phận cao quý, khí chất sang trọng , của đứa trẻ , lưng một vết thương lớn, e rằng khó lòng cứu vãn.

Tạ Tiểu Ngọc cúi xuống bế đứa trẻ đất, nhưng với tay – đây là giấc mơ của cô, cô thể cứu họ.

lúc , một tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, tay ôm chặt đứa bé đang đất, chống mũi kiếm xuống đất, quỳ một gối, phụ nữ đất lâm cõi chết.

Một đàn ông gầy guộc chừng ngoài ngũ tuần đứa bé còn quấn tã trong lòng.

Bên ngoài tiếng c.h.é.m g.i.ế.c thảm khốc vọng khắp nơi, mà đứa trẻ hề cất tiếng than, chẳng một nụ nở môi.

Ông khẽ thở dài, trong lòng khổ – đứa nhỏ , chẳng lẽ là một đứa ngốc ?

Rời khỏi chốn hành cung hoang tàn cuộc tàn sát, ông đứa bé mở miệng :

“Đã như , từ nay hãy vứt bỏ phận của ngươi, gọi là Phúc Sinh .”

Tạ Tiểu Ngọc nhận ông lão – chính là sư phụ của Phúc Sinh.

Thì Phúc Sinh nhặt về, mà là ông cứu .

Đoạn , đây Tạ Tiểu Ngọc từng mơ thấy bao giờ.

Cả đêm đó, Tạ Tiểu Ngọc trằn trọc yên giấc, cứ như điều gì đó cứ vương vấn, níu giữ, tài nào tỉnh .

Người ngủ yên còn Quý Mặc Liên.

trằn trọc trở liên hồi, chợp mắt nổi.

Bên ngoài trời mưa lớn, bà cụ ở căn buồng phía bắt đầu ho khan.

Cái bà lão cứ mãi sống dai , mãi chẳng chịu khuất núi cho ?

Quý Mặc Liên cứ vương vấn mãi hình ảnh thanh niên ban ngày – cái gương mặt giống y đúc Lão Tam khuất từ bao giờ.

đẩy chồng dậy, :

"Hôm nay, thằng Hàn Tích dắt theo một thanh niên trông y hệt Lão Tam đến thăm chồng đấy ông ."

"À, . Đã thấy đài truyền hình mà." Diệp Tiêu Long chẳng mấy bận tâm: "Chắc là chỉ giống thôi. Nếu thật sự là con của Lão Tam, thể yên mà nhận từ lâu chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-261.html.]

"Nếu con của Lão Tam, hôm nay dám uy h.i.ế.p như thế? Chuyện nhà , họ cứ nhúng tay ?"

Diệp Tiêu Long cũng ngủ nữa.

Nếu là những năm , Lão Tam con cũng chẳng , còn thể dàn dựng một màn nhận cảm động lòng .

kể từ ngày cha chúng đưa cải tạo, cuộc sống cả nhà trở nên eo hẹp, đối xử với bà kế dĩ nhiên cũng chẳng còn chút tử tế nào.

kế tính tình khó chịu, ông chẳng thèm đối với bà, bà cũng chẳng thèm lấy lòng ông , thế là mối quan hệ ngày một tệ hại.

Bọn họ đều nghĩ ông cụ sẽ c.h.ế.t già trong cái trại cải tạo tăm tối như chuồng trâu, thành thử đối với bà kế càng chẳng thể nào tử tế hơn .

cái tên Diệp Phúc Sinh , chẳng là thủ khoa tỉnh Vân ? Sau nhất định sẽ tiền đồ xán lạn.

Quý Mặc Liên chút lo lắng — nếu thật sự là con trai của Lão Tam, bà nội ruột của từng chịu nhiều tủi cực, liệu trả thù bác cả, bác hai ?

Diệp Tiêu Long trở :

"Sợ cái gì chứ, chúng sống dựa dẫm mà."

"Không dựa dẫm thì thôi, nhưng căn nhà thì tính đây? Đây là nhà của cha chúng , nếu là con của Lão Tam, chẳng lẽ sẽ đến tranh giành nhà với chúng ?"

"Nó giành cái gì mà giành? Nó là cái thá gì chứ!"

Diệp Tiêu Long bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Nó là con của Lão Tam thì ? Chỉ dựa cái mặt giống thể nhận ? Chúng tuyệt đối thừa nhận!"

Vốn dĩ Diệp Tiêu Long định bụng sang nhà để dò xét tình hình của Chu Cẩm.

Dẫu nếu bà cụ c.h.ế.t bệnh mà đưa bệnh viện, ngoài cũng sẽ rỉ tai rằng em họ là lũ bất hiếu.

nếu bà cụ lìa đời , sẽ chẳng còn ai nhắc nháo đến chuyện Lão Tam mất tích con , thì cũng chẳng còn ai đến tranh giành căn nhà với họ nữa.

Nghĩ đến đây, ông thấy bà cụ c.h.ế.t thì thà là hơn.

mấy năm nay vợ ông đối xử với bà kế cũng chẳng gì, tiếng tăm vốn chẳng mấy .

Nghĩ , Diệp Tiêu Long liền nhắm mắt ngủ tiếp, lòng chẳng mảy may bận tâm.

Bên , nhà họ Hàn cũng ngủ yên.

Hàn Nguyên Tông đang dạy dỗ con trai.

Ông chỉ , chứ tay.

Tần Tố Vân thì tay.

Cây roi lông gà quất tới tấp lên Hàn Tích:

"Miệng thì giữ kẽ, đầu óc thì ngu ngốc! Con dẫn Phúc Sinh và Tiểu Ngọc tìm bác gái cả của con, cái đầu con úng nước ?"

Chị gái chồng bà nén nỗi đau lòng, dám nhận đứa cháu ruột là vì lẽ gì?

Chính là để khi Phúc Sinh nghiệp phân công nhiệm sở, ảnh hưởng bởi cái "thành phần xuất " tai tiếng !

Ai mà việc tại Kinh thị chứ?

Với cái thành phần gia đình như , chỉ cần cố ý gây khó dễ, chuyện thăng chức sẽ vô cùng gian nan.

Chị gái chồng bà một lòng toan tính xa xôi chu , cái thằng ngốc phá hỏng hết cả cơ đồ!

Tần Tố Vân giận cho .

Loading...