Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 26:3
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:57:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tiểu Ngọc đưa tiền mặt và mấy cái tem phiếu cho Hàn Tích, dặn dò:
“Cậu mua ít gạo, rau xanh, thịt thà với trứng nhé, hôm nay chúng sẽ đến nhà bà nội Chu ăn cơm.”
Hàn Tích xong thì ngớ : “Cháu dâu cả đúng là sống tình cảm mà!”
“Cái đó… khi đến cả bếp nhà bác cũng chẳng bén mảng , bác gái cả sẽ đuổi ngoài đấy.”
Tạ Tiểu Ngọc vẫn kiên quyết: “Cậu cứ mua , với Phúc Sinh giờ sẽ qua nhà bà nội Chu ngay đây.”
Hàn Tích trả tiền mặt, nhưng giữ mấy cái tem phiếu.
Tem thì , nhưng trong thì luôn sẵn tiền.
“Bà nội Chu là bác gái , tiền thì bỏ, còn tem thì đưa.”
Tạ Tiểu Ngọc đôi co với nữa.
Lúc chuyến xe buýt đông , cô kể cho Phúc Sinh về giấc mơ đêm qua:
“Ông nội Diệp về nhà, nhưng trong nhà treo đầy màn trắng, bà nội Chu vì bệnh nặng mà qua đời . Em vốn định tối qua đến tìm , nhưng trong mơ cứ thể nào tỉnh dậy nổi.”
Phúc Sinh nghiêng đầu Tạ Tiểu Ngọc đầy ân cần.
Mỗi chuyện quan trọng sắp xảy đến, Tiểu Ngọc đều .
May mà cô ở bên, nếu thì đến lúc tìm bà nội Chu, khi bà khuất núi .
Dù sư phụ từng , ai cũng sẽ chết, cần quá đau buồn gì, nhưng thực sự bà nội Chu lúc .
Anh nắm chặt lấy bàn tay Tạ Tiểu Ngọc — kiếp , thề sẽ bao giờ buông tay cô nữa.
Khi đến nhà họ Diệp thì trời vẫn còn khá sớm.
Quý Mặc Liên thức dậy mở cửa liền thấy hai họ mặt, vội vàng chặn ngay:
“Sao là hai đứa nữa ?”
“Chúng đến thăm bà nội Chu.” Tạ Tiểu Ngọc dứt khoát đáp, đoạn tiện tay đẩy Quý Mặc Liên sang một bên.
“Đây là nhà , các ! Kẻo , sẽ báo công an đấy!”
Tạ Tiểu Ngọc , khẽ khẩy: “Bà chỉ là con dâu thôi mà dám giương oai, chiếm giữ nhà của bà nội Chu, còn tự nhận là chủ nhà? Đây là từ đường của ông nội Diệp, bà nội Chu là phu nhân của ông, bà mới là chủ nhân đích thực của căn nhà . Chúng hẹn với bà hôm nay đến thăm. Người liên quan thì tránh , cút ngay!”
Quý Mặc Liên… Cái con ranh dám mắng bà là chó ư?!
Tạ Tiểu Ngọc chợt “phì” một tiếng, đoạn : “Ấy chết, xin con ch.ó nhé. Chó là bạn của con , trung thành và bảo vệ chủ. nên lấy thứ như bà để so sánh với chúng. Bà xứng !”
Quý Mặc Liên… Con tiện nhân rõ ràng là đang mắng cô còn bằng loài chó!
lúc , Diệp Tiêu Hổ và Dư Tiểu Tiền cũng khỏi phòng:
“Có chuyện gì chị dâu? Hai là ai thế?”
Tạ Tiểu Ngọc vòng vo:
“Chúng là bạn học của Hàn Tích, là cháu ngoại của bà nội Chu, chắc hai cũng chứ? Hôm qua chúng ghé qua đây, và hẹn với bà nội Chu là hôm nay sẽ đến sửa mái nhà giúp bà.”
Dứt lời, cô cùng Phúc Sinh thẳng về phía căn buồng phía .
Vợ chồng nhà Diệp Tiêu Hổ thấy gương mặt của Phúc Sinh, trong lòng cũng hoảng hốt kém Quý Mặc Liên hôm qua.
Phải đến khi hỏi vợ chồng con trai trưởng, Diệp Tiêu Hổ và Dư Tiểu Tiền mới , thì hôm qua họ chạm mặt .
“Anh hai, chị dâu, hôm qua hai với bọn em lấy một tiếng?”
Quý Mặc Liên đáp: “Hai chị cũng ngờ bọn họ hôm nay vác mặt đến nữa. Trên đời giống nhiều lắm, huống hồ hai cũng dặn , nhất định thừa nhận nó là con của Lão Tam.”
Cánh cửa buồng phía chốt chặt từ bên trong. Tạ Tiểu Ngọc gõ mãi mà thấy ai đáp lời, lòng cô bắt đầu dấy lên nỗi lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-263.html.]
Bà nội Chu chắc chắn là phát bệnh như trong giấc mơ đêm qua .
“Phúc Sinh , là phá cửa ?” Phúc Sinh sức vóc khỏe mạnh, chắc chắn thể .
Phúc Sinh lắc đầu.
Anh lùi vài bước, lấy đà nhảy vọt lên mái nhà. Chẳng mấy chốc, gỡ hơn chục viên ngói, nhẹ nhàng luồn xuống căn buồng phía .
Bà cụ sắc mặt đỏ bừng, vầng trán nóng ran, ngay cả tấm chăn đắp cũng ướt sũng — hẳn là do đêm qua trời mưa dột.
Phúc Sinh lật tấm chăn ướt sang một bên, nhẹ nhàng cõng bà nội Chu lên lưng, mở toang cánh cửa buồng phía .
Anh với Tạ Tiểu Ngọc đang sốt ruột ngoài cửa: “Bà cụ phát bệnh .”
Tạ Tiểu Ngọc thấy bà nội Chu sốt cao đến mức hôn mê, vội vàng giục: “Mau thôi, chúng đưa bà đến bệnh viện!”
Khi đến cổng, hai bà con dâu chắn ngang lối : “Các định đưa chồng thế hả?”
Tạ Tiểu Ngọc lúc nào còn tâm trạng để đôi co với bọn họ: “Không thấy bà nội sốt đến mê man ? Mau tránh đường!”
Quý Mặc Liên vội : “Cha con Tiêu Hổ với Tiêu Hổ còn đực đấy gì? Mau đỡ xuống ! Con mượn xe kéo, đưa đến bệnh viện.”
Đã quyết định đưa đến bệnh viện, thì lẽ để con trai ruột của bà đưa mới đạo.
Bằng , để hàng xóm láng giềng xung quanh thấy, buông lời bàn tán lưng thì thật mất mặt lắm chứ.
Cha con nhà Quý Mặc Liên là Diệp Tiêu Hổ và chồng cô bước lên, định đỡ bà Chu đang mê man từ lưng Phúc Sinh xuống.
đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Phúc Sinh, cả hai bất giác khựng .
Trước mặt họ lúc , Phúc Sinh trông hệt như Diệp Hoài Cảnh năm xưa đổi tính mà trở về .
Từ thuở nhỏ, hai em họ từng một thoát khỏi cái bóng quá lớn của Diệp Hoài Cảnh.
Dù bà Chu luôn đối đãi tử tế với họ, nhưng Diệp Hoài Cảnh quá đỗi xuất sắc, khiến hai trai luôn lu mờ ánh hào quang của em .
Ngay cả ông cụ cũng yêu quý Lão Tam nhất, yêu đến mức khiến hai con trai còn gần như phát điên vì ghen tị.
Quý Mặc Liên thấy hai đàn ông vẫn còn bất động, trong lòng thầm nghĩ — giờ thì hàng xóm bắt đầu tụ tập xem , nếu nhanh chóng vẻ quan tâm thì còn đợi đến bao giờ nữa đây?
“Còn ngẩn đó gì hả?”
Diệp Tiêu Long lấy tinh thần. Sợ gì chứ, cũng chỉ là một thằng nhãi con ráo sữa. Mấy ánh mắt trừng trừng thì tích sự gì! Ông việc ở xưởng thịt, mỗi ngày chặt bao nhiêu con heo, sức lực dồi dào, hà cớ gì e sợ cái thằng nhóc gầy gò ?
Diệp Tiêu Long quát lớn:
“Thằng ranh con, mau thả tao xuống!”
Tay ông còn kịp chạm tới bà Chu, Phúc Sinh tung một cú đá bay xa, rạp đất hồi lâu vẫn dậy nổi.
Bên , Diệp Tiêu Hổ vung cây gậy lao tới, chẳng thèm bận tâm thể bà Chu thương:
“Dám đánh trong nhà tao ? Hôm nay tao đập c.h.ế.t mày!”
Phúc Sinh một tay đỡ bà nội Chu, tay còn vững vàng đón lấy cây gậy đang vung tới.
Diệp Tiêu Hổ cảm thấy như một chiếc kìm sắt kẹp chặt, nhúc nhích chút nào.
Phúc Sinh buông tay, ông loạng choạng ngã lăn tảng đá mài đặt ở ngoài sân.
lúc , Hàn Tích mua rau về, thoáng thấy trong sân đang hỗn loạn cả lên.
Phúc Sinh đang cõng bà nội , mà bà vẫn còn bất tỉnh.
Hàn Tích ngạc nhiên đến choáng váng, vội vàng hỏi:
“Bà nội Chu ?”
“Đêm qua dột mưa, chăn ướt, bà nội Chu cảm sốt mê man luôn. Cậu mau báo cho bố , với Phúc Sinh đưa bà đến bệnh viện .”