Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 7:2
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:55:21
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Tú Hảo thẳng , cái đó mà chứ. Phúc Sinh khỏe hơn gấp đôi khác, thường một lúc nghỉ lấy , còn thì cứ như con trâu mộng, quần quật mà chẳng mệt mỏi. Hôm qua năm nhà họ Diệp cùng đồng, nhận năm mẫu ruộng, mà Phúc Sinh gần non nửa. Cô lười biếng, xem cũng chẳng thấy thấm tháp gì.
Giờ Phúc Sinh giúp Tiểu Ngọc, cô liền tài nào lười biếng nổi nữa. Lưu Tú Hảo liền lấp liếm: “Nhà chúng gì chuyện chia ruộng. Hôm qua năm năm mẫu, nay sáu cùng sáu mẫu ruộng, như thế chẳng là hợp lý ?”
Tâm địa nhỏ nhen của Lưu Tú Hảo nào qua nổi mắt Cao Phân. Bà thầm nghĩ, cái nhà sớm muộn gì cũng tách hộ mà ở riêng, nếu thằng Phúc Sinh sẽ vắt kiệt sức lực mất. Chi bằng để nó tách với Tiểu Ngọc, còn đỡ khổ hơn nhiều.
Cao Phân lườm Lưu Tú Hảo một cái dứt khoát đồng tình: “Cứ theo lời đội trưởng mà .”
Giang Hoài Sơn lo trong đội bàn tán chuyện của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, đến khi đó sinh lời oán trách, liền bờ ruộng cất giọng oang oang: “Đàn ông con trai thì nên rộng lượng một chút! Ai mà phục sự sắp xếp của , thì cứ việc gặt hết ruộng của và cả ruộng của vợ luôn , vẫn sẽ tính cho hai đầy đủ công điểm!”
Nếu nổi thì đừng lắm lời! Chẳng thấy ai lên tiếng phản đối, Giang Hoài Sơn liền phất tay: “Đừng mà ngẩn nữa, việc thôi! Phải tranh thủ gặt hết lúa khi trời đổ mưa, còn chở về kho nữa!”
Phúc Sinh giúp cả nhà việc mà đòi tính thêm công điểm, đây chính là chủ ý của Tạ Tiểu Ngọc. Trong thời gian vụ mùa , coi như mỗi ngày giúp nhà kiếm thêm mười công điểm, dù Phúc Sinh vẫn ít hơn hôm qua một chút.
Cơ thể cô, kiếp vì bệnh tim mà yếu ớt chịu nổi những việc nặng nhọc. Kiếp dù vẫn còn kém cỏi, nhưng may mắn là thể rèn luyện dần dần.
Tạ Tiểu Ngọc xổm giữa ruộng, tập tành gặt lúa theo Phúc Sinh. Cứ một lúc, cô gốc cây nghỉ cho sức. Cả buổi sáng, cô chỉ gặt vỏn vẹn một ít. Đến tận trưa, chỗ ruộng của cô và Phúc Sinh mới gặt một nửa, mà gần như là công sức của Phúc Sinh cả.
Cao Phân gì. Hôm qua Phúc Sinh còn nhiều hơn, nhưng nay tính thêm một công điểm nữa cho cả nhà, tất nhiên bà hết sức bằng lòng.
Bữa trưa do chị dâu cả nhà họ Diệp, Giang Táo Hoa, nấu. Nghe Tiểu Ngọc giúp nhà kiếm mười công điểm, chị liền khen cô thông minh. Diệp Kim Sơn tính tình thật thà, dù hôm nay việc đồng áng nặng nhọc hơn hôm qua, nhưng là trai tráng trong đội thì ai cũng như , chẳng gì đáng than phiền.
Diệp Ngân Sơn thì than vãn đôi ba câu, nhưng liếc thấy sắc mặt liền chẳng dám hé răng. Lưu Tú Hảo cũng , chỉ sợ than vãn mắng té tát. Bữa trưa nay quả nhiên ngon bằng bữa hôm qua, ăn miệng chẳng thấy ngon lành gì hết.
Nhớ đến món ăn của Tạ Tiểu Ngọc nấu hôm qua, Lưu Tú Hảo nuốt nước bọt cái ực một tiếng. Trưa nay cô lén con mương bên ruộng bắt ba bốn con cá diếc nhỏ, mang về nuôi tạm trong chậu, đánh tiếng với Cao Phân: “Mẹ ơi, ai mà bắt cá thì ăn thêm một chút ạ?”
Cao Phân lườm cô một cái đầy chán ngán: “Con tham lam đến c.h.ế.t .”
Buổi trưa nắng gắt như đổ lửa, cả nhà nghỉ ngơi đến tận hai giờ chiều. Đội trưởng từng nhà hối thúc đồng việc. Đến chiều tối, chỗ ruộng của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc gặt xong xuôi. Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh nghỉ tay uống nước. Anh uống mấy ngụm định giúp Cao Phân gặt lúa tiếp.
Tạ Tiểu Ngọc ghé sát tai Phúc Sinh thì thầm: “Phúc Sinh , chỉ cần giúp thôi, còn cả, hai và chị hai thì cần bận tâm đến họ.”
Phúc Sinh kéo dậy: “Nghỉ ngơi .” Đoạn giật phắt cái liềm trong tay bà, cúi xuống thoăn thoắt gặt lúa.
Cao Phân thấy thương thắt lòng, ba đứa con trai, chỉ sự hiếu thảo của Phúc Sinh là thật lòng và thể hiện rõ ràng nhất. Bà giật lấy cái liềm, mắng: “Cái đồ ngốc , mau dẫn vợ con gốc cây mà nghỉ ngơi, uống ngụm nước .”
Phúc Sinh chần chừ, từ bé quen với việc lời răm rắp. Từ lúc đến đây, đối xử với nhất, Tiểu Ngọc cũng đối xử với mực chu đáo. Giờ cấm giúp, chỉ chôn chân tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-72.html.]
Lưu Tú Hảo dáng vẻ ngây ngô của Phúc Sinh, đến việc lẩn việc cũng chẳng rành, trong lòng tức nổ đom đóm mắt. Hôm nay cô rã rời cả , dậy đưa cái liềm cho Phúc Sinh: “Phúc Sinh, lưng chị hai sắp gãy , em giúp chị gặt một lát .”
Phúc Sinh lắc đầu, lên bờ ruộng tìm Tiểu Ngọc.
Lưu Tú Hảo giận tím mặt, nghiến răng ken két. Trước , mỗi khi kêu Phúc Sinh giúp việc đồng áng, từng một lời từ chối. Vậy mà từ khi Tạ Tiểu Ngọc, Phúc Sinh như thể thành khác.
Tạ Tiểu Ngọc thụp bên bờ mương rửa tay. Con mương rộng chừng một thước, sâu hơn một thước, là kênh dẫn nước phục vụ tưới tiêu cho đồng ruộng, bên trong rong rêu xanh mướt, thi thoảng còn thấy lũ cá con, tôm tép tung tăng bơi lội. Nước mương thời đó quả thực trong veo, mát lành.
Bỗng cô thấy một con cá trắm đen to sụ, dài chừng hơn nửa mét từ đám rong đáy bất chợt phóng vụt qua — chắc là do trận mưa dầm mấy hôm , nước sông dâng cao nên lọt mương.
Cá ở sông lớn thuộc về tập thể, cá nhân tự ý đánh bắt, nhưng cá con, tôm tép trong mương thì hễ ai bắt là của nấy, xem như bữa ăn thêm đồ tươi cải thiện.
Tạ Tiểu Ngọc phắt dậy, reo lớn: “Phúc Sinh, mau đây!”
Lưu Tú Hảo cứ ngỡ Tạ Tiểu Ngọc thấy rắn nước, chuyện vặt thôi, rắn nước thì độc gì mà cô ầm ĩ thế .
Phúc Sinh cũng tưởng Tiểu Ngọc gặp thứ gì khiến cô sợ, liền ba chân bốn cẳng chạy ào qua.
Tạ Tiểu Ngọc vẫn cứ chạy theo con cá to tướng đang bơi lội mương: “Phúc Sinh, Phúc Sinh, mau bắt cá!”
thật là một con cá trắm lớn, mà đuổi kịp cá bơi nước nhanh như cắt.
Phúc Sinh nhặt vội một cành cây khô đất, nhắm thật chuẩn phóng vút . Cành cây trúng đúng mắt cá, ghim chặt con cá to tướng, dài đến cả thước bờ đất.
Phúc Sinh túm chặt mang cá, nhẹ nhàng rút cành cây , xách bổng con cá trắm đen nặng trịch lên. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, đưa tận tay Tạ Tiểu Ngọc: “Của em.”
Tạ Tiểu Ngọc tròn xoe mắt ngẩn ngơ tuyệt kỹ phóng cành cây thần sầu của Phúc Sinh: “Phúc Sinh, giỏi quá!”
Trời đất, chỉ là một cành cây cỏn con thôi mà, cá bơi nước nhanh thoăn thoắt, mà thể nhắm trúng đích mắt cá, mà cá thì vẫn còn nguyên vẹn chẳng sứt mẻ chút nào.
Phúc Sinh má ửng hồng, chuyện thì gì to tát . Trước lúc bọn họ huấn luyện, còn từng dùng d.a.o liễu để cắt cánh ruồi, cắt đứt lìa cánh mà vẫn giữ cho con ruồi còn sống nhăn răng.
Dù như cũng bao giờ sư phụ lấy lời khen ngợi.
Tiểu Ngọc khen giỏi, thì việc thực sự tính là giỏi giang lắm ?
Tạ Tiểu Ngọc xách con cá lớn nặng trịch, hai tay cô cũng rã rời, nhưng lòng cô vui như nở hoa, bụng tính sẵn tối nay sẽ thiết đãi một bữa tiệc cá thịnh soạn.
Tạ Tiểu Ngọc tít mắt, vui vẻ : “Phúc Sinh, em về đây nhé, tối nay nhất định sẽ nấu món cá thật ngon để tẩm bổ.”