Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 15.1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:04:09
Lượt xem: 432
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 015: Sắp gặp nhà vợ rồi
Tạ Tiểu Ngọc phân vân, hay là nhờ người khác giúp đi lấy đồ, nhưng nghĩ lại, có Phúc Sinh ở bên, cho dù Lương Phù có đến thì cũng không sợ.
Vừa hay Lưu Vân tới tìm cô, nói là muốn lên huyện, hỏi Tạ Tiểu Ngọc có cần mua gì không.
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Nhà mẹ em gửi đồ cho em, em cứ cảm thấy nếu lên huyện sẽ gặp người nhà họ Lương, trong lòng cứ thấy khó chịu.”
Lưu Vân vội hỏi: “Em nhận được giấy báo bưu kiện rồi à?”
“Chị Lưu, sao chị lại hỏi vậy?”
Lưu Vân kể, cô nghe Lương Thiên Đông nói, anh họ cô ta là Lương Phù cũng sắp tới huyện Thanh Hà, nói là muốn giúp Lương Thiên Đông làm thủ tục về thành phố.
“Nhà mẹ em vừa gửi đồ xong, Lương Phù đã lập tức đến huyện Thanh Hà, rốt cuộc là muốn giúp em họ, hay là tới chặn em, thật khó mà nói rõ được.”
Tạ Tiểu Ngọc tức đến phát điên, đúng y như trong mơ của cô, có lẽ đúng là cả hai lý do đều có. Cô tức giận nói:
“Em đã kết hôn rồi, cái tên thần kinh đó sao vẫn chưa chịu từ bỏ, nhưng mà có Phúc Sinh ở đây, em không sợ anh ta.”
Lưu Vân cũng thấy khó hiểu, nói:
“Chỉ sợ chọc anh ta phát điên, lại gây khó dễ cho người nhà em. Em đừng lo, để chị đi lấy giúp em.”
Tạ Tiểu Ngọc đưa cho Lưu Vân một hũ mứt trái cây làm lần trước, lại nhờ chị ấy gọi điện về nhà một cú, hỏi xem tình hình ở đó ra sao, nhà họ Lương có làm khó gì nhà cô không.
Lưu Vân và vài trí thức trẻ mỗi tháng đều lên huyện hai chuyến, sáng đi, chiều ngồi máy cày trở về. Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh chờ ở đầu thôn, gói bưu kiện cao đến ngang người, còn có cả hạt giống rau mà Tạ Tiểu Ngọc đã nhờ, tất cả đều được Phúc Sinh vác lên vai.
Tạ Tiểu Ngọc và Lưu Vân đi phía sau, Lưu Vân nói:
“Theo số điện thoại em đưa, chị đã gọi cho nhà chị dâu em. Chị dâu em nói mọi người đều ổn. Bố của Lương Phù đã điều công tác đi nơi khác, ông ngoại của anh ta năm sau cũng nghỉ hưu. Người đi trà nguội, đến lúc đó cũng chẳng còn gì phải sợ nhà anh ta nữa.”
Tạ Tiểu Ngọc hơi yên tâm một chút, cảm ơn Lưu Vân. Về đến nhà, cô cất kỹ hạt giống, rồi cùng Phúc Sinh quay lại nhà cũ, bàn với Cao Phân:
“Mẹ, chị Lưu giúp con mang về rất nhiều hạt giống rau, bây giờ vẫn còn kịp gieo trồng rau vụ thu. Con định đi tìm đội trưởng chia lại phần ruộng tự canh.”
Mỗi người có thể chia được năm ly ruộng, cô và Phúc Sinh là hai người, có thể chia một phân ruộng, một phân ruộng là hơn sáu mươi mét vuông, tương đương với căn hộ hai phòng ngủ ở thời hiện đại, diện tích này đủ để hai người trồng rau ăn.
Tạ Tiểu Ngọc muốn chia ruộng tự canh, Lưu Tú Hảo có chút không bằng lòng. Ruộng tự canh của cả nhà ngoài trồng rau còn chừa lại một phần trồng bông, áo đông của cả nhà đều dựa vào chỗ bông này. Cô ta nói:
“Vườn rau vẫn để chung một chỗ đi, các em muốn ăn rau thì cứ đến vườn nhà hái, chị với mẹ cũng đâu có nói gì.”
Tạ Tiểu Ngọc muốn thử nghiệm nhà kính, như vậy mùa đông cũng có rau tươi ăn, đúng lúc sau nhà tập thể mà đội phân cho cô và Phúc Sinh ở có một khoảng đất bằng phẳng, có thể dùng làm vườn rau.
Cô nói: “Mẹ, đã chia nhà rồi thì nên chia cho rõ ràng.”
Lưu Tú Hảo lập tức trách móc: “Em dâu ba, em tính toán cũng quá rạch ròi rồi đó, thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/15-1.html.]
Tạ Tiểu Ngọc gật đầu nói:
“Chị hai, thật ra Phúc Sinh cũng không phải người dễ bị bắt nạt, chỉ là anh ấy không thích nói chuyện, mọi người cứ cho rằng anh ấy không để tâm, như vậy là không đúng.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cao Phân bỗng giật mình, con dâu thứ hai đến giờ vẫn còn muốn chiếm lợi của Phúc Sinh. Tạ Tiểu Ngọc gả vào nhà họ Diệp còn chưa kịp chia ruộng tự canh, thực tế thì nhà họ Diệp chỉ cần trả lại phần của một người.
Bà lập tức dứt khoát nói: “Để đội sản xuất chia lại cho tụi con một phân ruộng, nhà mình trả lại năm ly ruộng.”
Tạ Tiểu Ngọc nói cô chỉ muốn mảnh đất trống phía sau nhà tập thể, không chiếm dụng ruộng canh tác của đội. Đội trưởng đến đo cho cô một phân ruộng, đánh dấu ranh giới rõ ràng, sau đó lại đến vườn rau của nhà họ Diệp trả lại năm ly ruộng.
Cao Phân đến giúp cô gieo hết số hạt giống rau, Phúc Sinh thì dùng mấy cây tre còn lại sau khi làm đồ gỗ để dựng một hàng rào quanh vườn rau, còn làm thêm một cái chuồng gà. Khi chia nhà, Tạ Tiểu Ngọc được chia một con gà mái già, con gà này đã quá già, hầu như không đẻ trứng nữa.
Mỗi nhà có thể nuôi ba con gà, Cao Phân sau khi gieo xong hạt giống liền nói:
“Để hôm nào mẹ bắt thêm cho con hai con nữa, nuôi đến sang năm là đẻ trứng rồi.”
Tạ Tiểu Ngọc nói:
“Mẹ, con muốn nuôi vịt, để ăn trứng vịt.”
Trứng gà dễ mua, trứng vịt lại khó, cô muốn nuôi vịt để muối trứng ăn.
“Vậy tùy con, nhưng con vịt con bây giờ không dễ mua đâu nha.”
Lời Tạ Tiểu Ngọc nói, Phúc Sinh đều nghe vào lòng. Trên núi có vịt trời, anh sẽ chọn con mái đang đẻ trứng, bắt về cho Tiểu Ngọc nuôi.
Trời còn chưa sáng, Phúc Sinh đã lặng lẽ dậy lên núi. Tạ Tiểu Ngọc dậy sau, phát hiện Phúc Sinh không có ở nhà, nhưng cũng không thấy lạ, Phúc Sinh không ra đồng thì cũng lên núi.
Cô tự mình nấu bữa sáng, bây giờ trong nhà chỉ có cô và Phúc Sinh, muốn ăn gì ngon là làm cái đó.
Chị dâu cả gửi đến cho cô không ít đồ ăn ngon, còn có mấy tấm vải, trong đó có hai tấm vải màu trầm, vừa nhìn là biết chuẩn bị cho Phúc Sinh.
Buổi sáng cô làm một cái bánh trứng, nấu nửa nồi mì vụn, xào thêm một đĩa khoai tây chua cay, cay cay kích thích vị giác.
Lưu Tú Hảo bưng bát qua, chưa bước vào bếp đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi của trứng chiên, trong lòng thấy ghen tỵ. Tạ Tiểu Ngọc đòi chia nhà, quả nhiên là để ăn riêng phần ngon.
“Tiểu Ngọc, sáng sớm thế này Phúc Sinh đi đâu rồi?” Lưu Tú Hảo vừa ăn cháo khoai lang với dưa muối, vừa thấy chẳng ngon lành gì.
“Không biết.”
“Ôi, Phúc Sinh là vậy đấy, làm gì cũng không báo trước một tiếng. Nhỡ đâu lỡ giờ làm đồng, cuối năm nhà cô không có khẩu phần lương thực, thì nhà tôi cũng chẳng có lương thừa mà giúp đâu đấy.”
“Chị dâu hai yên tâm, Phúc Sinh sẽ không để tôi đói đâu.”
Đang nói thì Phúc Sinh dẫm sương quay về, tay xách ba con vịt trời bị trói cánh bằng cỏ dại, còn có một túi lưới đan bằng dây mây, bên trong có hơn chục quả trứng vịt trời.