Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 16.2

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:06:31
Lượt xem: 343

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị dâu của Tạ Tiểu Ngọc vốn tính cách hiền hòa, bữa tối ăn rất vui vẻ, không nhắc đến chuyện muốn đưa Tiểu Ngọc đi, lại còn trò chuyện rất hợp ý với Cao Phân.

 

Cao Phân thấy chị dâu Tiểu Ngọc không hề xem thường Phúc Sinh, vẫn giữ thái độ hòa nhã, trong lòng cũng vui vẻ: “Tiểu Ngọc khó khăn lắm mới gặp được người thân đến thăm, chị thông gia ở lại chơi thêm mấy ngày đi.”

 

Nhiêu Huệ đang cảm thấy ngại vì đến đường đột, cười nói: “Chuyện nhà họ Lương chắc bác cũng nghe rồi, tụi cháu gửi ít đồ cho Tiểu Ngọc mà bên đó cũng đánh hơi được. Chuyến này cháu đi họp, tiện đường ghé qua thăm Tiểu Ngọc, nên không báo trước được, cũng không dám ở lâu, mai sáng cháu phải đi sớm.”

 

Tối đến, Tạ Tiểu Ngọc và Nhiêu Huệ ngủ ở nhà mới, Phúc Sinh lại ngủ ở căn phòng sau như cũ.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Phúc Sinh trằn trọc không ngủ được, lúc Tiểu Ngọc mới đến, ngủ chung giường anh còn chưa quen, giờ cô không có bên cạnh, anh lại lo cô ngủ có lạnh không, chị dâu có đắp chăn kín cho cô không?

 

Phúc Sinh cảm thấy hôm nay mình thể hiện không tốt, chắc chị dâu của Tiểu Ngọc sẽ không thích anh. Ngoài mẹ và Tiểu Ngọc ra, chắc sẽ không còn ai có thể chịu đựng tính tình cô độc của anh nữa.

 

Trời chưa sáng, Phúc Sinh lại biến mất.

 

Máy cày trong thôn đã chờ ở đầu làng, Cao Phân vô cùng sốt ruột, chị dâu Tiểu Ngọc sắp đi rồi mà Phúc Sinh vẫn chưa tới tiễn, bà vội gọi hai đứa con trai đi tìm. Tạ Tiểu Ngọc thì đang trong bếp hấp bánh kê, món chị dâu cô thích ăn nhất.

 

Lưu Tú Hảo lén lút đi tới, ngửi thấy mùi bánh kê thơm ngọt, bèn nói với Nhiêu Huệ:

 

“Ây, Phúc Sinh nhà chúng tôi đúng là tính khí kỳ quặc, đi đâu cũng không nói trước một tiếng, giống hệt cha ruột nó. Cha nó đi bao nhiêu năm rồi, chẳng để lại một tin tức gì, tôi sợ có ngày Phúc Sinh cũng đột nhiên bỏ đi, lúc đó Tiểu Ngọc khổ mất.”

 

Nét mặt Nhiêu Huệ hòa nhã, nhưng vốn chẳng phải người dễ chịu. Chị cố ý nhìn ra sau lưng Lưu Tú Hảo, cao giọng nói:

 

“Chị thông gia, tìm thấy Phúc Sinh rồi à?”

 

Lưu Tú Hảo hoảng hốt, nếu bị mẹ chồng nghe thấy những lời vừa rồi, thế nào cũng bị mắng cho một trận. Cô ta vội quay đầu lại, phát hiện phía sau chẳng có ai, hóa ra bị Nhiêu Huệ trêu chọc, đành tiu nghỉu rút lui.

 

Tạ Tiểu Ngọc đứng ở cửa bếp cười, Lưu Tú Hảo mà cũng dám nói xấu trước mặt chị dâu cô, đúng là không biết trời cao đất dày. Chị dâu cô không phải dạng vừa, nếu không sao trấn được bà mẹ kế trong nhà – chính là mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói:

 

“Chị dâu, chắc Phúc Sinh vào núi hái chút đặc sản mang cho chị. Nếu chị không đợi được thì để em gửi bưu điện sau cũng được.”

 

Nhiêu Huệ đáp: “Khó có được tấm lòng như vậy, hái không được cũng không sao.”

 

Trước khi Nhiêu Huệ rời đi, Phúc Sinh kịp trở về. Trên tay anh ôm một vật gì đó bằng một miếng vải cũ, không lớn, nhìn không rõ là gì.

 

Cao Phân đánh nhẹ lên người anh: “Làm chị dâu đợi con, nếu lỡ chuyến thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/16-2.html.]

 

Phúc Sinh không hiểu, làm sao mà lỡ được. Anh đã ghi nhớ kỹ giờ xuất phát, còn quan sát vị trí mặt trời. Anh cúi đầu, nghĩ đến lời Tiểu Ngọc dặn: phải tập nói chuyện, nếu không sẽ chịu thiệt.

 

Phúc Sinh khó khăn mở miệng:

 

“Mặt trời… rất chuẩn.”

 

“Sao cơ?” – Cao Phân không hiểu – “Cái miệng con bị rỗ hả, không thể nói rõ một câu được sao?”

 

Nhiêu Huệ là giáo viên trung học, mấy năm trường cấp ba dừng hoạt động, cô chuyển sang dạy tiểu học, học sinh tính khí kỳ quặc cô cũng gặp nhiều. Nên cô hiểu Phúc Sinh đang muốn nói gì.

 

Cô mỉm cười nói: “Bác thông gia đừng mắng cậu ấy, Phúc Sinh nhìn độ cao của mặt trời là có thể ước lượng chính xác thời gian đấy. Phúc Sinh, có phải ý em là vậy không?”

 

Phúc Sinh gật đầu. Chị dâu của Tiểu Ngọc có thể hiểu được ý anh, anh cảm thấy chị dâu cũng rất tốt. Anh đưa bọc vải trong tay cho Nhiêu Huệ:

 

“Cho.”

 

“Ôi chao, Phúc Sinh, em từ trên núi mang về được cái gì quý thế này?” – Không ai để ý Lưu Tú Hảo lại lén lút quay lại, cô ta giật lấy bọc vải, mở ra – là một củ nhân sâm rừng to bằng hai ngón tay!

 

Lưu Tú Hảo sững sờ, Phúc Sinh lại đào được nhân sâm rừng, còn đem tặng cho chị dâu của Tạ Tiểu Ngọc. Cái thằng ngốc này, thứ quý giá thế mà không biết giữ lại cho nhà mình.

 

Cao Phân tức đến phát run, con dâu thứ hai này đúng là mất mặt, bà mắng đuổi Lưu Tú Hảo: “Liên quan gì đến cô, đã phân nhà rồi thì đừng có ở đây chen vào nữa!”

 

Nhân sâm rừng như thế này rất quý hiếm, Nhiêu Huệ không dám nhận, vội đưa trả cho Cao Phân:

 

“Mấy người đem lên huyện bán đi, chắc bán được khá nhiều tiền.”

 

“Đây là Phúc Sinh biếu chị, cứ nhận lấy đi.” – Cao Phân vốn đang lo không có lễ đáp lại, ai ngờ Phúc Sinh lại đào được củ nhân sâm to thế này từ núi về.

 

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, hôm nay vào núi chắc đâu dễ mà đào được luôn, Phúc Sinh đi núi bao nhiêu lần, có lẽ đã phát hiện ra từ trước, hôm nay mới đi đào mang về.

 

Cô hỏi: “Phúc Sinh, có phải anh phát hiện ra từ mấy lần trước vào núi không?”

 

“Ừm.” – Phúc Sinh nghĩ, Tiểu Ngọc lúc nào cũng đoán trúng, cô giỏi thật. Anh lại bổ sung: “Còn nữa, không to như cái này.”

 

Tức là không chỉ có một củ, mà anh chọn củ to nhất để mang tặng chị dâu Tiểu Ngọc. Lúc này, đến cả chị dâu cô cũng hiểu được tấm lòng của Phúc Sinh, cảm động mà nhận lấy củ nhân sâm quý ấy.

 

Loading...