Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ, Phúc Sinh cũng đang cố gắng thay đổi. Hơn nữa, ngành con chọn cũng nghĩ kỹ rồi, bọn con đều đăng ký ngành khảo cổ, con cũng thích, mà sau này công việc được phân cũng rất phù hợp với Phúc Sinh.”
Cao Phân nào hiểu đại học có phân ngành gì, bà còn tưởng đỗ đại học là xong chuyện rồi: “Khảo cổ là gì vậy?”
“Là khai quật, bảo vệ cổ vật, có thể hiểu rõ văn hóa lịch sử mấy nghìn năm của đất nước mình.”
Cao Phân nghe xong, hiểu sơ sơ, trong bụng nghĩ: trời đất thiên địa ơi, thế chẳng phải là đào mộ sao, nhưng người ta gọi là khảo cổ, sau này còn có thể thành chuyên gia gì đó, nghe cũng oai phết.
Hơn nữa, thi đỗ đại học là được phân công việc, hộ khẩu cũng chuyển vào thành phố, vậy thì không cần làm ruộng nữa, mỗi tháng có lương, có tem phiếu, tốt biết bao nhiêu.
Cao Phân sốt ruột đi vòng vòng trong nhà: “Hai đứa tụi con đi học ở ngoài thì ăn cái gì chứ? Sớm biết sẽ có ngày thi đại học được khôi phục, lúc trước phân gia, dù thế nào mẹ cũng phải đi theo tụi con, có cực c.h.ế.t mẹ cũng phải nuôi được hai đứa ăn học!”
Cao Phân nghĩ tới nghĩ lui, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc lên huyện học, học phí, chi phí sinh hoạt đều cần tiền, đã học thì không thể về làm ruộng, cái nhà này nhất định phải phân lại, cho dù phải đắc tội với hai đứa con trai lớn, bà cũng phải ích kỷ một lần.
Cao Phân nói: “Tiểu Ngọc, mẹ muốn phân lại nhà.”
Tạ Tiểu Ngọc nghe vậy trong lòng thấy ấm áp. Chị dâu đã bán cây sâm núi đó, gửi tiền qua, có thể làm chi phí sinh hoạt khi học lại. Cô vốn định lấy phiếu chuyển tiền ra, nhưng nghĩ lại, tạm thời chưa lấy, để xem thái độ của anh cả và anh hai thế nào đã.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
---
Cao Phân gọi ba người con trai và các con dâu tới, nói: “Phúc Sinh và Tiểu Ngọc muốn học lại một năm để thi đại học. Hai đứa tụi nó đi huyện học thì không thể xuống ruộng làm công điểm được. Mẹ định phân lại nhà, mẹ ở với Phúc Sinh và Tiểu Ngọc, tụi mẹ ba người làm được chút nào thì ăn chút đó. Sau này mẹ theo Phúc Sinh, cũng không cần thằng hai với thằng ba phụng dưỡng mẹ nữa.”
Lưu Tú Hảo nghe xong thì lập tức phản đối, mẹ như vậy chẳng phải muốn làm trâu làm ngựa cho Phúc Sinh sao? Cô ta tin Phúc Sinh gặp may, nhưng dù có may mắn đến đâu thì cũng vẫn là một đứa ngốc, ngốc thì làm sao học nổi chứ.
Cô ta tính đủ đường, chỉ không tính được việc thi đại học sẽ được khôi phục. Lúc này, cô ta thấy không thể giấu diếm nữa, phải nói rõ ràng với mẹ chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/17-2.html.]
“Mẹ, mẹ có từng nghĩ tới không, Tạ Tiểu Ngọc đang lợi dụng mẹ với Phúc Sinh làm công để nuôi cô ta đi học. Đợi cô ta thi đậu đại học, leo lên cành cao rồi, chắc chắn sẽ không quay về nhà họ Diệp nữa đâu, chúng ta không thể bị cô ta lừa!”
Tạ Tiểu Ngọc lập tức phản bác: “Chị hai, có muốn lừa cũng không tới lượt chị, chị cũng chẳng có quyền quyết định thay mẹ.”
Lúc đầu Cao Phân cũng thật sự lo Tiểu Ngọc sẽ bỏ đi, nhưng khi Tiểu Ngọc nói muốn cùng Phúc Sinh lên huyện học, trong lòng bà hoàn toàn không còn nghi ngờ nữa. Nếu Tiểu Ngọc thực sự muốn quay về thành phố, cô đâu cần phải chờ đợi, chỉ riêng anh chị em bên ngoại cũng đủ nuôi cô rồi.
Tiểu Ngọc đã tận tâm tận lực tính toán cho Phúc Sinh như vậy, nếu bà còn nghi ngờ cô thì thật không nên. Những lời này cũng không cần giải thích với con dâu thứ hai, nói rồi cô ta cũng chẳng hiểu.
Cao Phân bảo họ đừng cãi nữa, nói: “Bị lừa thì mẹ cũng cam lòng, ít nhất năm nay Phúc Sinh được học ở huyện, mẹ xem như cho Phúc Sinh thêm một năm học, mẹ bằng lòng.”
Lưu Tú Hảo nói: “Mẹ, mẹ thiên vị Phúc Sinh quá rồi đấy.”
“Sao lại bảo là mẹ thiên vị?”
Cao Phân nổi giận: “Mẹ nuôi lớn thằng cả với thằng hai, cho họ đi học tiểu học, cưới vợ cũng là mẹ lo. Hai đứa con trai nhà thằng hai cũng là mẹ bế lớn, con gái của thằng cả là mẹ nuôi. Đến giờ mẹ chưa bắt các con nuôi mẹ một ngày nào. Mẹ không nợ các con một sợi chỉ, mẹ muốn sống với ai là quyền của mẹ!”
Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn hoảng sợ quỳ “phịch” xuống: “Mẹ, là bọn con không đúng, mẹ bảo sao thì làm vậy ạ.”
Cao Phân điềm đạm nói, thực ra hai đứa con trai cũng không phải người xấu, đặc biệt là con cả, thật thà chất phác. Phúc Sinh dù sao cũng không phải cùng cha với hai anh, ai mà chẳng có chút thiên vị chứ.
Cao Phân nói tiếp: “Trong lòng mẹ tin Phúc Sinh và Tiểu Ngọc có thể thi đỗ đại học. Nếu hai đứa con chịu đồng lòng nuôi Phúc Sinh ăn học, thì nhà ta vẫn sống chung như trước. Còn nếu không muốn, thì mẹ sẽ sống với Phúc Sinh. Hai đứa bàn bạc đi, ăn cơm xong thì quyết định cho rõ ràng.”
Bà đã đoán chắc hai nhà con trai sẽ không đồng ý, vốn cũng không định nhờ họ chu cấp, chỉ là muốn nói rõ ràng để khỏi cãi vã sau này.
Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn vào phòng bàn bạc với vợ mình. Lưu Tú Hảo không đồng ý, nói với Diệp Ngân Sơn: “Phúc Sinh chắc chắn thi không đậu đại học, bây giờ mình cắn răng bỏ tiền ra nuôi, sau này Tạ Tiểu Ngọc thi đỗ rồi là sẽ bỏ đi thôi. Hơn nữa, Đại Trụ và Tiểu Trụ nhà mình cũng phải đi học mà.”
Kỳ thi đại học đã được khôi phục, nếu có sức thì cô ta cũng sẽ dành cho con ruột mình. Phúc Sinh là con của Cao Phân chứ không phải con cô ta. Đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc thi đậu đại học bỏ lại một mình Phúc Sinh, thì Phúc Sinh tự nhiên sẽ mang vận may về nhà họ Diệp, lúc đó càng không có cô gái nào chịu gả cho Phúc Sinh, mà phúc khí của Phúc Sinh sẽ hoàn toàn tụ lại trong nhà họ Diệp.