Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 20.1

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:17:24
Lượt xem: 277

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 020: Bài kiểm tra thử lần đầu tiên

 

Tiểu Ngọc tìm một cái lọ thủy tinh rỗng, đổ nửa lọ nước, cắm bó hoa dại màu tím vào. Trên bàn học có thêm một mảng sắc màu, tâm trạng bị Lương Phù làm rối loạn cũng dịu đi không ít.

 

Phúc Sinh từ trước đến nay chưa từng tặng ai thứ gì, Tiểu Ngọc nghĩ, có lẽ cô là người đầu tiên được anh tặng hoa. Tiểu Ngọc cười ngốc nghếch: “Hoa này đẹp quá, chắc chỉ mình em được tặng thôi phải không?”

 

“Không phải.” Phúc Sinh đáp.

 

Tiểu Ngọc ngạc nhiên, Phúc Sinh còn có thể tặng hoa cho ai chứ?!

 

Phúc Sinh nói: “Sư phụ.”

 

Tạ Tiểu Ngọc đã từng gặp trong mộng, một ông lão đầu tóc hoa râm, chính là người đã đ.â.m Phúc Sinh một kiếm xuyên tim, trong lòng cô không có chút thiện cảm nào với ông ta.

 

Tạ Tiểu Ngọc lấy bút và vở đã mua ra, trải ra bàn rồi nói: “Phúc Sinh, nếu anh không muốn nói chuyện, thì viết ra giấy cũng được, việc đó không có gì khó, đúng không?”

 

Phúc Sinh gật đầu, việc này đối với anh không thành vấn đề. Ở thế giới kia, anh từng phải thu thập tình báo, đọc thư từ, đôi khi còn phải mô phỏng nét chữ trên thư tín. Với quá trình huấn luyện nghiêm khắc như vậy, chữ viết của Phúc Sinh rất thành thạo.

 

Ở cổ đại, người ta viết bằng bút lông, lực cổ tay phải rất chắc. Còn loại bút chì mà Tiểu Ngọc đưa cho anh, viết rất thuận tay, anh nhanh chóng thích nghi được.

 

Tạ Tiểu Ngọc tặc lưỡi, nét chữ của Phúc Sinh đẹp đến mức có thể đi làm nhà thư pháp rồi.

 

Tạ Tiểu Ngọc bắt đầu kể chuyện của mình trước: “Phúc Sinh, để em nói cho anh biết, thật ra em có ký ức của hai kiếp. Kiếp kia là nơi có sản xuất cơ giới hóa, đô thị hóa phát triển rất nhanh, em từng nhắc đến với anh rồi đó.”

 

Tư duy của Phúc Sinh rất trực tiếp và rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, anh đã được huấn luyện để thích nghi với mọi môi trường, đối mặt với mọi tình huống bất ngờ và nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.

 

Sư phụ từng dạy anh, không thể thích nghi thì sẽ bị loại bỏ.

 

Thật ra ngay từ đầu Phúc Sinh đã tin lời Tiểu Ngọc nói. Hơn nữa, qua ánh mắt của cô, anh không thấy chút giả dối nào.

 

Phúc Sinh bắt đầu viết chữ lên giấy. Tốc độ viết của anh còn nhanh hơn cả nói: “Anh cũng vậy. Kiếp trước sống ở cổ đại hai mươi năm. Kiếp này ngắn, mới qua đây chưa tới nửa năm. Chuyện của hai đời anh đều nhớ.”

 

Viết xong, anh ngừng lại một chút. Nếu ai cũng giống như Tiểu Ngọc, có thể dùng giấy bút để giao tiếp, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều. Nhưng sư phụ từng nói, không thể bắt người khác phải thích nghi với thói quen của anh. Nếu không thể thích nghi, thì không thể giao tiếp.

 

Thật ra Phúc Sinh không thích giao tiếp với người khác, anh thấy rất phiền. Nhưng với Tiểu Ngọc thì không như vậy. Có khi anh không nói lời nào, Tiểu Ngọc vẫn hiểu được anh đang nghĩ gì.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Anh ở bên Tiểu Ngọc từng phút từng giây đều cảm thấy rất thoải mái.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói, Phúc Sinh viết. Phúc Sinh không bao giờ truy hỏi, tính cách này rất thuận tiện để hai người có thể kể rõ ngọn ngành mọi chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/20-1.html.]

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, anh cũng biết là em có thể nằm mơ. Em mơ thấy anh dùng đá đánh Vương Nhị Lại, mơ thấy thím Liêu vu oan báo cáo anh. Ngoài những chuyện đó, em còn có thể mơ thấy chuyện của anh ở kiếp trước trong thời cổ đại nữa, nhưng chỉ mơ thấy những chuyện liên quan đến anh thôi.”

 

“Lúc nhà mình còn chưa phân ra ở riêng, có một đêm, anh và đại ca đi gánh nước rất lâu mà chưa về, em còn hỏi anh là đại ca nói gì với anh, anh còn nhớ không?”

 

“Nhớ.”

 

“Chính là đêm đó, em mơ thấy kiếp trước của anh ở thời cổ đại. Anh đang tắm ở hồ, có một con bồ câu đưa thư màu đen bay tới giao thư, trong thư là mệnh lệnh yêu cầu anh đi bắt Diệp Tứ. Em nói đúng chứ? Kiếp đó của anh thật sự có chuyện đó, đúng không?”

 

Tạ Tiểu Ngọc cũng muốn xác nhận lại một chút, những giấc mơ cổ đại về Phúc Sinh mà cô mơ thấy có phải đều là thật không?

 

“Là thật.” – Tiểu Ngọc lại còn thấy anh đang tắm.

 

Mặt Phúc Sinh đỏ lên, tiếp tục viết trên giấy: “Sau đó, anh mơ thấy Diệp Tứ và Liễu Vô Mi đã sinh một đứa con.”

 

“Em cũng mơ thấy.”

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Giấc mơ của em kỳ lạ thật, có thể mơ thấy cả quá khứ lẫn tương lai, nhưng mà cũng rất hữu ích. Hôm đi đăng ký học lại, em mơ thấy con bò bị kích động lao vào hiệu trưởng, con rể lớn của thím Liêu được làm hiệu trưởng tạm thời rồi không cho anh vào học. Lần này Lương Phù đến, em lại không mơ thấy, nên em nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, vì thế em không ngăn cản anh đi.”

 

Phúc Sinh viết trên giấy: “Tại sao Diệp Nhất lại cứ dây dưa với em?”

 

Phúc Sinh không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy, trước giờ anh chưa từng tò mò, cũng chưa từng hỏi chuyện không liên quan đến mình. Thế nhưng, hôm nay trong lòng anh lại thấy nghẹn ngào khó chịu.

 

Anh cảm thấy mình không nên hỏi Tiểu Ngọc như thế, liền viết thêm trên giấy: “Có thể không trả lời.”

 

Tạ Tiểu Ngọc kéo mặt Phúc Sinh đang quay sang chỗ khác lại, cười hỏi: “Phúc Sinh, anh đang ghen sao?”

 

“Ghen?” Phúc Sinh nhíu mày, anh không biết cảm xúc này gọi là gì, chỉ tay vào vị trí trái tim: “chỗ này, chua chát, tức tức.”

 

Tạ Tiểu Ngọc cắn môi cười, Phúc Sinh biết cảm giác ghen tuông rồi.

 

Tính cách của Phúc Sinh vốn không phân biệt được đùa hay thật, Tạ Tiểu Ngọc cũng không dám chọc anh, liền kể lại chuyện hôm đó cô đi ngang nhà Lương Phù, thấy anh ta đáng thương nên đưa phần cơm thịt kho mua từ quán quốc doanh cho anh ta ăn.

 

“Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ba anh ta là Bí thư Đảng ủy của Cục Hóa chất Vân thị, ông ngoại anh ta cũng là lãnh đạo của nhà máy cơ khí, nên Lương Phù từ nhỏ đã kiêu ngạo. Nhưng em không thích anh ta, thật ra anh ta cũng không thích em, người anh ta thích vẫn luôn là hoa khôi của nhà máy cơ khí. Em thật sự không ngờ hôm đó lại đúng lúc đụng phải Diệp Nhất trọng sinh quay lại.”

 

Diệp Nhất trở về, chỉ vì một hộp cơm thịt kho mà thay lòng đổi dạ, Tạ Tiểu Ngọc không thể nào hiểu nổi. Dù là Lương Phù hay Diệp Nhất, cô đều không thích.

 

Cô chỉ thích Phúc Sinh, ai bảo từ nhỏ cô đã mơ thấy Phúc Sinh chứ.

 

Phúc Sinh vỗ vỗ mu bàn tay cô, tay phải viết trên giấy: “Hắn đã thua anh, đời này sẽ không bao giờ bước chân vào huyện Thanh Hà nữa, từ giờ đến lúc thi đại học cũng không cần phải lo lắng.”

Loading...