Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 22.3
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:28:24
Lượt xem: 255
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc phóng viên Hàn đến, màn kịch trước cửa đã kết thúc từ lâu.
Phóng viên Hàn ngoài bốn mươi tuổi, là người thành phố, không phải làm ruộng nên nhìn trẻ hơn nông dân vài tuổi.
Ông mang khí chất của một người trí thức, lời nói và cử chỉ đều rất chững chạc, lại hiền hòa dễ gần, chẳng khác nào người thân trong nhà tới thăm, trò chuyện vô cùng thoải mái.
Trong sân toàn là hàng xóm tụ tập lại xem cho thoả tò mò.
Phóng viên Hàn chủ yếu hỏi về quá trình lớn lên của Phúc Sinh.
Cao Phân kể rằng từ nhỏ Phúc Sinh đã thông minh, mười mấy tuổi đã biết giúp đội sản xuất tính công điểm.
Phóng viên Hàn lại hỏi tại sao không tiếp tục đi học.
Cao Phân vừa nhắc tới liền buồn bã, nói Phúc Sinh tính khí kỳ quặc, không thích nói chuyện, không hòa đồng, thường xuyên bị bắt nạt ở trường.
Nông dân thì biết được mấy chữ đâu, con trai mới lớn đã phải giúp gia đình kiếm công điểm nuôi cả nhà rồi.
Trưởng thôn đứng bên cạnh bổ sung: “Cha ruột của Phúc Sinh rời nhà vào mùa đông năm 1956, từ đó đến nay chưa từng quay lại. Lúc đó trong thôn cũng cử người đi tìm nhưng không thấy. Sau này mới biết, lúc cha Phúc Sinh bỏ đi, thì Cao Phân mới chỉ mang thai Phúc Sinh hơn một tháng. Phía trên Phúc Sinh còn có hai anh trai nữa, một người phụ nữ như cô ấy mà có thể cho cả ba đứa con học xong tiểu học đã là rất giỏi rồi.”
Phóng viên Hàn dừng bút lại: “Đồng chí Cao Phân, cô là một người mẹ vĩ đại.”
Cao Phân ngượng ngùng: “Trong thôn này, người phụ nữ nào mà chẳng sống như vậy, nói gì đến vĩ đại chứ.”
Phóng viên Hàn nói: “Các cô đều rất vĩ đại.”
Mấy bà thím trong thôn nghe thế thì thiện cảm với phóng viên Hàn tăng vọt, thấy người có học ở thành phố quả thật khác biệt.
Các bà bận rộn việc nhà mà vẫn không bỏ việc đồng áng, đàn ông trong nhà xưa nay chưa từng có ai nói lời dịu dàng như phóng viên Hàn.
Không đúng, cha ruột của Phúc Sinh lúc trước cũng hay nói như vậy.
Bà Trần nói: “Cao Phân, cô còn nhớ không, Đình Sinh cũng giống phóng viên Hàn, nói chuyện cũng văn vẻ như thế.”
Đình Sinh chính là người đàn ông mà Cao Phân vác từ trên núi về.
Lúc đó ông ấy không nhớ nổi tên thật của mình, ngọn núi nơi tìm thấy ông tên là núi Nhạn Đình, ông ấy nói vậy thì cứ gọi là Đình Sinh, thế là trong thôn ai cũng gọi như vậy.
Nói đến thương vợ, cả làng này không ai bằng Đình Sinh.
Đi làm về là vào bếp, lúc nào cũng nói với Cao Phân: “Em vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, để anh làm.”
Mấy bà thím trong làng ghen tỵ c.h.ế.t đi được.
Với hai đứa con trước của Cao Phân, ông ấy cũng đối xử rất tốt, thường xuyên bồng lên vai, cưỡi trên cổ chơi vòng quanh làng.
Lúc đó ai cũng nói Cao Phân có phúc khí.
Chỉ tiếc là phúc khí đó quá đầy, nên người đàn ông đi rồi thì không quay lại nữa, mà Phúc Sinh sinh ra thì lại không biết nói.
Phóng viên Hàn hỏi: “Đình Sinh chính là cha của Phúc Sinh phải không? Anh ấy không có tên thật à?”
“Anh ấy là do mẹ của Phúc Sinh vác từ trên núi về.”
Trưởng thôn lại đứng bên cạnh bổ sung, nói cha của Phúc Sinh không nhớ nổi tên mình, cũng không nhớ địa chỉ gia đình, nên mới ở lại thôn lập hộ khẩu.
Người đàn ông đó là người tốt, nói sau này đã làm cha của Kim Sơn Ngân Sơn thì mang họ Diệp đi, nếu không cha và con không cùng họ, để người ta cười thì đứa trẻ sẽ tủi thân.
Lúc lập hộ khẩu thì đặt tên là Diệp Đình Sinh.
Hàn Viên Tông cũng không tiện cứ liên tục hỏi chuyện về Diệp Đình Sinh, may mà người trong thôn rất nhiệt tình, ông cũng đại khái hiểu được đầu đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/22-3.html.]
Diệp Đình Sinh tám chín phần là Diệp Hoài Cảnh, nhìn dáng vẻ của Phúc Sinh, chẳng khác nào đúc từ cùng một khuôn với Hoài Cảnh, không thể sai được.
Phóng viên Hàn đề nghị muốn xem ảnh hồi nhỏ của Phúc Sinh, Cao Phân nói:
“Nhà làm nông bọn tôi thì chụp ảnh gì đâu. Ở huyện mở hiệu chụp ảnh cũng mới mười năm trở lại đây thôi. Lúc tôi với cha của Phúc Sinh thành thân còn chẳng chụp nổi tấm nào nữa là.”
Phóng viên Hàn trong lòng có chút tiếc nuối, nếu có ảnh thì ông càng có thể xác định Đình Sinh có phải là Hoài Cảnh hay không.
Nhưng với từng ấy thông tin hiện tại, ông cũng có thể khẳng định, cha của Phúc Sinh chính là Diệp Hoài Cảnh.
Buổi phỏng vấn kết thúc, phóng viên Hàn đề nghị chụp một tấm ảnh tập thể, ngay cả trưởng thôn cũng chỉnh lại cổ áo.
Phúc Sinh đã xây được nửa bức tường rồi, Tạ Tiểu Ngọc gọi anh lại:
“Phúc Sinh, thầy hiệu trưởng với phóng viên Hàn sắp đi rồi, anh qua đây chụp tấm hình chung đi.”
Phúc Sinh mới đi qua, trong mắt Hàn Viên Tông lấp lánh ánh lệ, cố kìm nén lại.
Đôi chân mày ấy, dáng vẻ ấy — đây chính là con trai của Hoài Cảnh, không thể nào sai được.
Cao Phân, trưởng thôn, và mấy ông bác bên nhà họ Diệp ngồi trên ghế băng, hai anh trai, hai chị dâu, Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đứng hàng sau, mấy đứa nhỏ thì ngồi xổm hàng đầu, phóng viên Hàn chụp một tấm ảnh tập thể lớn.
Thầy hiệu trưởng và phóng viên Hàn đều không chịu ở lại ăn cơm tối, nói buổi chiều còn phải về thị trấn để bắt xe.
Cao Phân lại mang ra mười quả trứng vịt muối, hái thêm một mớ rau tươi trong nhà kính.
Ở thôn quê, có thể lấy ra biếu người ta cũng chỉ có rau và trứng thế này.
Ban đầu phóng viên Hàn không muốn nhận, nhưng sau nghĩ lại, đây là người thân tặng, thì cứ mang theo về, đem về nhà cũng khiến người nhà vui lây.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mọi người tiễn thầy hiệu trưởng và phóng viên Hàn ra tận đầu làng, lúc quay về thì râm ran bàn tán — nhà họ Diệp phen này nhất định sẽ có một đứa đỗ đại học rồi.
Phóng viên đi rồi, mấy người hàng xóm đến xem náo nhiệt cũng đã tản đi, lúc này Cao Phân mới chọt nhẹ vào trán Tạ Tiểu Ngọc:
“Mẹ đây cũng đâu phải không đánh lại được Lưu Hồng Trà, con thì tay chân mảnh khảnh như thế, nếu lỡ bị thương thì sao mà ôn bài được?”
Tạ Tiểu Ngọc cười làm nũng: “Con xông lên với mẹ xông lên là hai cảm giác khác nhau mà. Chính là muốn cho Liêu Hồng Trà thấy, con dâu mẹ không thua gì mấy đứa con gái ruột của bà ta. Nói đến đánh nhau, nhà mình cũng không thiếu người. Với lại, con chỉ tát bà ta hai cái rồi trốn ngay sau lưng Phúc Sinh rồi.”
Có Phúc Sinh ở đó, chẳng ai thật sự dám ra tay với cô, trong lòng Cao Phân cũng thấy ấm áp lắm.
Tạ Tiểu Ngọc chạy ra sau vườn giúp Phúc Sinh khiêng đá, Phúc Sinh dừng lại nói:
“Em đi… học bài đi.”
Tạ Tiểu Ngọc hạ giọng:
“Phúc Sinh, anh có cảm thấy ánh mắt của phóng viên Hàn nhìn anh… giống như đang nhìn đứa con thất lạc nhiều năm không?”
Phúc Sinh đáp: “Ông ấy không có… ác ý.”
Nhưng người đó tuyệt đối không phải là cha ruột.
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Em biết phóng viên Hàn không có ác ý, nhưng em cảm thấy ông ấy biết cha anh. Phóng viên Hàn đến từ thủ đô, cha mình cho dù không phải người thủ đô, thì cũng có thể từ ông ấy mà hỏi thăm được tin tức, anh nói đúng không?”
“Ông ấy… không muốn nói.”
Ý Phúc Sinh là, nếu phóng viên Hàn muốn nói, thì sớm đã nhận nhau rồi, không cần mượn cớ phỏng vấn để dò hỏi.
Tạ Tiểu Ngọc cũng nghĩ đến điều đó: “Ông ấy đã đến tận thôn để tìm hiểu chuyện của mình, đợi đến khi khai giảng, bọn mình cũng đến tìm hiệu trưởng Trần để hỏi thăm tin tức của ông ấy, có được không?”
Phúc Sinh suy nghĩ một lúc, biết mình biết người, anh không thích sống trong sương mù.
Anh gật đầu: “Được.”