Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 25.1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:17:03
Lượt xem: 210
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 025: Trong mơ có người qua đời
Tàu hỏa vỏ xanh lắc lư lọc cọc, tuy không nhanh như tàu cao tốc sau này, nhưng so với xe khách thì vẫn thoải mái hơn nhiều. Bây giờ chưa phải mùa cao điểm Tết, trên tàu cũng không quá đông.
Cao Phân chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho họ, dưa muối nhà làm, trứng vịt muối, bánh mì trắng, mang ra vẫn còn mềm. Tàu chạy buổi chiều, sáng hôm sau là đến nơi.
Chị dâu vốn định mua giường nằm cho hai người, nhưng giường nằm đắt hơn nhiều. Anh chị cũng chỉ là công chức bình thường, Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý, nói:
“Chiều ngồi g.i.ế.c thời gian được, tối em dựa vai Phúc Sinh ngủ một giấc là tới, không cần tốn tiền làm gì.”
Tạ Tiểu Ngọc ngồi ghế gần cửa sổ, Phúc Sinh ngồi giữa, vừa hay ngăn giữa cô và người ngồi ngoài lối đi. Hai người cùng xem một quyển sách, thời gian trôi qua khá nhanh.
Tối đến, Tạ Tiểu Ngọc buồn ngủ, Phúc Sinh đặt tay lên bàn nhỏ, bảo cô gối lên tay anh mà ngủ, tư thế này thoải mái hơn là nằm trên đùi.
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Vậy mai sáng dậy, tay anh chẳng phải tê rần luôn sao.”
Cô gối đầu lên đùi Phúc Sinh ngủ, lúc đầu Phúc Sinh cứng người, vì ở nhà ngủ cũng chưa từng gần gũi đến thế.
Bên cạnh có một bác gái cười nói: “Hai vợ chồng trẻ tình cảm thật đấy, lần đầu đi xa phải không?”
Phúc Sinh gật đầu, dần dần cũng thả lỏng. Đúng là đời này lần đầu tiên đi xa, nhưng kiếp trước thì không. Kiếp trước anh từng đến rất nhiều nơi, mà khi đó chưa có phương tiện giao thông thuận tiện như bây giờ, đường xá cũng kém hơn. Anh còn nhớ lần đó bị phục kích, phải vào rừng, đi bộ, bắt xe thương đội để vào kinh thành. Khi ấy vào thành còn phải kiểm tra giấy tờ, nhưng họ có cách riêng để vào.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thời đại bây giờ thật tốt, chỉ một ngày là đến Bắc Kinh rồi.
Nằm nguyên một tư thế khiến lưng, tay chân đều mỏi. Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc lại đổi tư thế, gối đầu lên vai Phúc Sinh, nằm sấp trên bàn nhỏ, ngồi ngủ, rồi dứt khoát ôm eo Phúc Sinh, áp tai lên n.g.ự.c anh nghe nhịp tim.
Cánh tay Phúc Sinh vòng qua đỡ đầu cô, Tạ Tiểu Ngọc có thể nghe rõ tiếng tim anh đập, thật sự nhanh hơn bình thường.
Lên đại học rồi phải ở ký túc xá, muốn ôm anh cũng chẳng có cơ hội, đợi nghỉ mới được, nên bây giờ tranh thủ ôm thêm một chút.
Cả đêm nay, mức độ bao dung của Phúc Sinh với cô thật là cao. Trước đây ngủ trên giường cũng chưa từng thân mật đến thế.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến sáng, tàu đến ga, hai người vào trong nhà ga, một người trông đồ, một người đi tìm bồn nước rửa mặt, thay phiên nhau chỉnh trang lại bản thân, rồi ra ngoài tìm xe buýt đi đến Đại học Bắc Kinh.
Sinh viên chuyên ngành khảo cổ thật sự rất ít, nữ sinh lại càng hiếm hơn. Ký túc xá nam sáu người một phòng, mấy ngày này đều là ngày làm thủ tục nhập học, cũng không cấm phụ huynh đưa sinh viên vào ký túc xá, nên trong tòa nhà có cả nam lẫn nữ ra vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/25-1.html.]
Phòng của Phúc Sinh nằm ở tầng ba, trong đó có hai bạn học lớn tuổi, đã có con rồi, mấy năm đầu khôi phục kỳ thi đại học thì giới hạn độ tuổi khá rộng, nên có con cũng là chuyện bình thường. Còn có một bạn nam nhìn nhỏ tuổi hơn Phúc Sinh, dáng dấp tuấn tú, vẫn luôn tò mò quan sát Phúc Sinh.
Vài người lớn tuổi chủ động giới thiệu bản thân. Sau một năm ôn thi lại cấp ba, Phúc Sinh đã cải thiện hơn trước rất nhiều, không còn kiệm lời như xưa, nhưng vẫn nói rất gọn gàng:
“Diệp Hồi Chu, đến từ thôn Đại Hà, huyện Thanh Hà.”
Sau đó nhìn sang Tạ Tiểu Ngọc, giới thiệu với các bạn cùng phòng:
“Tiểu Ngọc, vợ tôi…”
Nói xong mặt liền đỏ lên rõ rệt. Đây là lần đầu tiên anh giới thiệu Tiểu Ngọc với người khác, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ — anh nhất định phải để người ta biết, Tiểu Ngọc là vợ của anh.
“Ồ, tôi biết rồi! Hai người chính là đôi vợ chồng trẻ lên tivi đó!”
Người nói là Giang Vạn Lý, anh ta vừa hay đã xem chương trình trên truyền hình, Diệp Hồi Chu là thủ khoa khối C tỉnh Vân, không ngờ hai người họ lại cùng đăng ký vào ngành khảo cổ học, thật ngoài sức tưởng tượng.
Tạ Tiểu Ngọc có vẻ ngoài ngọt ngào, với hai người lớn tuổi thì cô gọi là anh cả, còn những người bằng tuổi thì gọi tên trực tiếp, sau này đều là bạn học với nhau cả.
Hàn Tích vẫn đứng bên cạnh giường của mình, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng — người kia chính là cháu họ của cậu, thật sự là tuấn tú khác thường, lại còn là thủ khoa toàn tỉnh, chỉ mới nghe tin mà bác gái cả của cậu đã ăn thêm một bát cơm vào buổi tối, nếu gặp được tận mắt thì không biết sẽ vui đến mức nào nữa.
Hàn Tích nghĩ đến đây, mắt liền đỏ hoe.
Giang Vạn Lý lớn tuổi hơn một chút, thấy Hàn Tích cứ nhìn chằm chằm đôi vợ chồng trẻ như vậy thì cảm thấy quá mất lịch sự, bèn ném cho Hàn Tích một cục giấy, giới thiệu:
“Đây là người nhỏ tuổi nhất trong phòng ta, Hàn Tích, mười chín tuổi, nhà ở ngay tại Kinh thị.”
Thật ra số người đăng ký vào ngành khảo cổ không nhiều, mọi người đều chia sẻ lý do vì sao mình chọn ngành này.
Hàn Tích nói từ nhỏ đã được ông ngoại nuôi dưỡng, ông ngoại cậu là chuyên gia khảo cổ, nên cậu chịu ảnh hưởng rất nhiều từ nhỏ.
Còn có người nói thẳng, rằng sau khi tốt nghiệp muốn vào làm ở Bảo tàng Cố Cung. Cũng có người mong muốn sau này sẽ được giữ lại trường giảng dạy.
Tạ Tiểu Ngọc nghe đến họ Hàn, liền mỉm cười nói: “Năm ngoái phóng viên đến huyện Thanh Hà phỏng vấn cũng họ Hàn, cũng là người Kinh thị, biết đâu hai người còn là bà con thì sao.”
Cô chỉ nói bâng quơ, ai ngờ Hàn Tích đáp: “Đó là ba tôi đấy. Sau khi về nhà, ông còn kể chuyện hai người dự định sẽ thi khảo cổ, tôi nghe xong đã biết chắc chắn sau này sẽ là bạn cùng lớp.”
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, thật đúng là khéo ghê.