Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 25.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:17:38
Lượt xem: 221
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Vạn Lý từng xem buổi phỏng vấn trên tivi, lại chứng kiến tận mắt hôm nay, cảm thấy Phúc Sinh có thể hơi mắc chứng tự kỷ nhẹ, nhưng ngoài việc ít nói thì cũng chẳng khác gì người bình thường.
Anh chỉ vào giường trên của Hàn Tích, nói: “Giường trên của Hàn Tích còn trống, nếu cậu không quen ngủ giường trên thì đổi giường dưới của tôi cũng được.”
Phúc Sinh lắc đầu, với anh ngủ đâu cũng như nhau: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Phúc Sinh sắp xếp ổn thỏa xong liền đưa Tạ Tiểu Ngọc sang ký túc xá nữ. Hàn Tích nghĩ mình là trưởng bối, vội vàng theo sau: “Để tôi đưa hai người đi.”
Giang Vạn Lý nhanh chóng kéo cậu ta lại: “Hai người ta từ thôn Đại Hà lên tận Kinh thị mà còn tìm không ra ký túc xá nữ chắc?”
Hàn Tích luyến tiếc đứng lại, vẫn còn muốn tìm hiểu thêm về người cháu họ này. Nhưng thôi, dù sao cũng học cùng ngành, thời gian còn dài mà.
Giang Vạn Lý hiểu lầm, tưởng rằng Hàn Tích còn trẻ bồng bột, động lòng trước vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái, sinh lòng ái mộ. Anh nghiêm túc khuyên nhủ:
“Lần trước tôi xem chương trình của đài truyền hình, thấy Hồi Chu và Tiểu Ngọc rất ân ái, hai người đúng là trời sinh một đôi. Cậu đừng nảy sinh ý nghĩ sai trái, phụ nữ đã có chồng là không thể mơ tưởng.”
Vì mới nhập học, chưa quen thân nên mọi người đều gọi Phúc Sinh bằng tên đầy đủ là Diệp Hồi Chu, chứ không xưng hô thân mật.
Hàn Tích: ……
Hiểu lầm này lớn thật rồi, Tạ Tiểu Ngọc là vợ cháu họ của cậu ta, nhưng cậu ta không thể nói ra điều đó được. Hàn Tích vội vàng nói:
“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn thuần là khâm phục và ngưỡng mộ bạn học Diệp Hồi Chu thôi.”
---
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ký túc xá nữ cũng là sáu người một phòng, nhưng chỉ có hai người là học chuyên ngành khảo cổ. Ngành khảo cổ còn vài năm nữa mới tách khỏi khoa lịch sử, mà năm nay số nữ sinh đăng ký khảo cổ lại đặc biệt ít, đến một phòng ký túc xá cũng không đủ.
Các bạn nữ thì nhiệt tình hơn nhiều, thậm chí còn nhường cho Tạ Tiểu Ngọc một giường tầng dưới. Giường tầng trên của cô là của Lương Thiên Đông, thật ra cô nàng không cố ý để lại giường dưới cho Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là cô thích ngủ giường trên mà thôi.
Tạ Tiểu Ngọc thì chu đáo hơn nhiều, cô lấy ra chiếc màn giường do mình miêu tả và bà Trần làm giúp. Sau khi dọn giường xong, Phúc Sinh giúp cô treo màn giường lên. Gối cũng là gối vỏ trấu, nằm rất dễ chịu.
Các bạn cùng phòng nhìn thấy màn giường đẹp quá, Tạ Tiểu Ngọc liền chia sẻ cách làm, cần bao nhiêu vải, có thể đến tiệm may ngoài cổng trường đặt một chiếc, ngủ kéo rèm lại thì rất riêng tư.
Trong phòng mỗi người một tủ đồ, trước khi đi học Phúc Sinh đã làm sẵn mấy hộp ngăn kéo nhỏ bằng tre. Đợi Tạ Tiểu Ngọc dọn giường xong, Phúc Sinh đã giúp cô sắp xếp các vật dụng thường dùng vào hộp rồi đặt vào tủ, vừa ngăn nắp vừa tiết kiệm không gian.
Vali thì để dưới gầm giường. Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh:
“Anh về phòng trước đi, em nghỉ một lát, trưa em đến tìm anh.”
Phúc Sinh gật đầu, anh vừa rời đi thì các bạn nữ liền ùa lại vây quanh Tạ Tiểu Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/25-2.html.]
“Vừa nãy người đó là thủ khoa văn tỉnh Vân đúng không? Hai người thật sự kết hôn rồi à?”
Tạ Tiểu Ngọc cười: “Còn giả được sao?”
“Woa, Tiểu Ngọc à, chồng cậu đẹp trai thật đấy, kiểu lạnh lùng ấy. Mau kể đi, chuyện tình lãng mạn của hai người thế nào?”
Tạ Tiểu Ngọc giải thích: “Phúc Sinh chẳng lạnh lùng chút nào, anh ấy chỉ không thích nói chuyện thôi, nhưng rất tốt. Tớ là thanh niên trí thức bị đưa về nông thôn, lúc đó tưởng không về thành phố được nữa, lại thích anh ấy nên bọn tớ kết hôn luôn…”
Các bạn nữ rất thân thiện, lại thích nghe chuyện tình yêu, mà Tạ Tiểu Ngọc cũng là người hay nói, nên chỉ chốc lát đã thân thiết. Chỉ có Lương Thiên Đông ôm sách nằm trên giường, trở người quay mặt vào tường.
Cô khép sách lại, trong lòng hậm hực. Cô nhận ra từ lúc Tạ Tiểu Ngọc bước vào phòng đến giờ, không hề liếc mắt nhìn mình, Diệp Phúc Sinh cũng thế, cứ như cô là không khí. Hừ, có gì mà ghê gớm!
Cũng may anh trai cô không bảo cô làm gì cả, chỉ dặn cô hãy viết thư kể lại sinh hoạt hằng ngày của Tạ Tiểu Ngọc cho anh ấy biết.
Anh trai cô si tình như vậy, Tạ Tiểu Ngọc bỏ lỡ anh ấy, nhất định sẽ hối hận!
Tạ Tiểu Ngọc nói chuyện một lát rồi lên giường ngủ. Đoạn đường vừa qua quá mệt, trên tàu hỏa ngủ thế nào cũng không thoải mái, lần này ngủ một giấc thật sâu.
Mãi đến khi bạn cùng phòng là Hứa Xuân Hồng vén màn gọi cô dậy: “Tiểu Ngọc, mau dậy, chồng cậu đang chờ dưới lầu kìa.”
Tạ Tiểu Ngọc vội vàng bò dậy, rửa mặt sơ qua rồi cầm theo phiếu ăn và hộp cơm đi xuống. Phúc Sinh đang đứng yên lặng dưới ký túc xá, tay cầm một quyển sách, thấy cô xuống thì khép sách lại.
“Anh đợi lâu chưa?”
“Hơn nửa tiếng.”
“Sao không nhờ bạn nữ gọi em một tiếng?”
“Không vội.” Phúc Sinh rất kiên nhẫn, hơn nữa, anh sao có thể chủ động nói chuyện với nữ sinh không quen biết được.
Hai người đến căn-tin ăn cơm, rồi mang đồ về ký túc xá, buổi trưa cùng nhau đi dạo một vòng quanh khuôn viên để làm quen với môi trường. Phúc Sinh cao ráo tuấn tú, lại không hay cười, trông có vẻ khó gần, chính khí chất xa cách đó lại càng thu hút ánh nhìn. Tạ Tiểu Ngọc thì xinh đẹp rạng rỡ, hai người sóng vai đi trên sân trường, tỷ lệ ngoái đầu nhìn không phải là ít.
“Người kia chính là Diệp Hồi Chu và Tạ Tiểu Ngọc của ngành khảo cổ đúng không?”
“Sao cậu biết? Hôm nay mới báo danh mà.”
“Tớ từng xem tivi, nhìn rất giống. Sáng nay cả trường đều đồn rồi, ngoài ngành khảo cổ của khoa lịch sử, làm gì có đôi nào vừa đẹp lại vừa hợp như vậy, chắc chắn là họ.”
Phúc Sinh sớm đã phát hiện có người theo dõi từ phía sau, anh liền dẫn Tiểu Ngọc đi về hướng vắng vẻ, rẽ qua một nhà thi đấu ít người, chờ kẻ kia theo tới gần, Phúc Sinh liền chụp lấy tay hắn vặn mạnh.
“Tại sao lại theo dõi bọn tôi?”