Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 25.4

Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:18:27
Lượt xem: 191

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Tích theo sát phía sau hai người, ba người vừa bước vào sân, Quý Mặc Liên ngoảnh đầu lại: “Các người tìm ai đấy…”

 

Thấy cặp mày kiếm anh tuấn và thân hình cao gầy kia, giống y hệt một người trong trí nhớ, đúng lúc ấy mặt trời vừa lặn, khoảnh khắc giao thoa âm dương khiến bà ta hoảng sợ hét toáng lên: “Có ma!”

 

“Làm nhiều chuyện thất đức nên mới thấy có ma đấy.”

 

Chu Cẩm bước lên, năm nay bà hơn sáu mươi, tính cách cứng rắn, nhưng sức khỏe không tốt, vừa ho vừa ngước mắt nhìn Phúc Sinh, trong lòng chấn động dữ dội – quá giống! Đứa trẻ này vừa đứng trong sân, tư thế, khí chất đều giống hệt con trai bà.

 

Bà đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc con trai rời đi năm đó, khi ấy con trai bà còn nói muốn ra ngoài công tác, nửa tháng sau sẽ quay về, hỏi bà muốn mua gì về không.

 

Bà nói mình chẳng cần gì, chỉ mong con trai sớm dẫn vợ về nhà.

 

Con trai bà đã làm được – nó không quay lại, nhưng nó đã đưa con trai mình về rồi.

 

Người già dù có cứng cỏi đến đâu, khi nhìn thấy Phúc Sinh cũng không thể chịu đựng nổi, ngửa người đổ xuống sau.

 

Tạ Tiểu Ngọc không nhanh bằng Phúc Sinh, chính anh đã đỡ kịp trước khi bà ngã xuống, dìu bà ngồi xuống bậc thềm.

 

Phúc Sinh để mặc cho Chu Cẩm nắm chặt lấy tay mình, anh có thể cảm nhận được bà lão này dành cho anh một tình cảm mạnh mẽ và kìm nén.

 

Anh không biết nên nói gì, trước khi đến đây, anh chỉ đoán rằng sự xuất hiện của mình có thể khiến bà lão này thấy dễ chịu hơn phần nào.

 

Người thân thì phải cùng nhau gánh vác hoạn nạn, anh không ngại chuyện thành phần xuất thân.

 

Ở thời cổ đại, anh cũng chỉ là một tử sĩ thấp kém nhất, tình thân chính là thứ anh khao khát nhất.

 

Anh nghĩ, bà lão này cũng khao khát điều đó.

 

Tạ Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nói: “Bà Chu, chúng cháu là bạn học của Hàn Tích, nghe nói Phúc Sinh rất giống con trai bà, nên đến thăm bà một chút.”

 

Trong lòng Chu Cẩm đã hoàn toàn chắc chắn, đây nhất định là cháu ruột của bà.

 

Nhưng bà vẫn giữ lại chút cố chấp cuối cùng, không muốn Phúc Sinh bị liên lụy bởi gia cảnh, nói: “Được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, các cháu mau đi đi, bà già này chẳng có gì tốt đẹp để cho các cháu đâu.”

 

Tạ Tiểu Ngọc không đi, nói: “Bà Chu, cháu thấy đây chính là duyên phận đó. Hay là thế này đi, bà nhận Phúc Sinh làm cháu nuôi nhé, như vậy sau này chúng cháu có thể thường xuyên đến thăm bà.”

 

Chu Cẩm tức giận, bọn trẻ không hiểu, chuyện này liên quan đến nhiều thứ lắm.

 

Thành phần gia đình không tốt thì đừng hòng vào được đơn vị tốt, còn không mau tránh xa ra.

 

“Không nhận, bà không thèm.”

 

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, bà cụ này quả nhiên rất cứng đầu.

 

Thực ra thành phần gia đình chẳng là gì cả, chỉ một hai năm nữa thôi sẽ chẳng còn ai để ý nữa, nhưng họ lại coi như chuyện sống còn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/25-4.html.]

Cũng không trách được, mấy năm nay bà cụ bị đấu tố nhiều lần, chịu không ít khổ sở.

 

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đành cáo từ trước.

 

Trước khi đi, Tạ Tiểu Ngọc bước đến trước mặt Quý Mặc Liên, nói: “Tôi khuyên bà đừng bắt nạt bà Chu nữa, không thì sẽ gặp báo ứng đấy.”

 

Quý Mặc Liên vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, giờ mới xác định được không phải thấy ma, mà chỉ là một người trẻ tuổi rất giống lão Tam.

 

Không thể xác định được ngay, vừa rồi nghe cuộc nói chuyện của họ, bà già c.h.ế.t tiệt kia cũng chưa nhận người mà.

 

Bà ta chỉ tay ra cửa lớn: “Cô tưởng cô là ai? Việc nhà chúng tôi đến lượt mấy người xen vào sao? Cút cho tôi!”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Phúc Sinh cúi người nhặt vài hạt đậu vàng trên cái nia trong sân, búng ra ngoài.

 

Quý Mặc Liên chỉ cảm thấy các huyệt vị trên tay chân nhói lên, hai chân tê rần rồi mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Thấy chưa, bà bắt nạt bà Chu, tất cả đều sẽ trả lại trên người bà gấp bội!”

 

Hàn Tích vừa nãy còn hoa mắt, chỉ thấy Phúc Sinh nhặt đậu vàng, rồi người đàn bà ngang ngược Quý Mặc Liên đã ôm chân nằm rên rỉ dưới đất.

 

Phải biết rằng, trước đây cậu đến thăm bác gái cả còn bị Quý Mặc Liên chửi cho té tát, không được bước chân qua cửa.

 

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc thì sao? Cô không cãi nhau với bà ta, mà còn dữ dằn hơn cả Quý Mặc Liên.

 

Tạ Tiểu Ngọc trông yếu đuối, trong khi Quý Mặc Liên nặng đến hơn một trăm bốn mươi cân (~70kg), nếu đánh nhau thật, Tạ Tiểu Ngọc chưa chắc chịu nổi một cái tát của bà ta.

 

Nhưng cô dám dữ, là vì bên cạnh có Phúc Sinh – chẳng khác gì đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp!

 

Hàn Tích nghĩ, người lợi hại thế này, lại là cháu họ lớn của cậu.

 

Haiz, đúng là may mắn, có được một người cháu như vậy, ngoài việc ít nói ra thì cái gì cũng tốt.

 

Cuối tuần Hàn Tích về nhà ở, cậu rủ Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc theo cùng: “Dù sao hai người cũng đã đến thăm bác gái cả rồi.”

 

Tạ Tiểu Ngọc nói để sau đi, bà cụ ngay cả Hàn Nguyên Tông cũng không cho đến nhận thân, không cần gấp, nhất định sẽ có ngày được giải oan.

 

Cô lại phân tích cho Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh đừng sốt ruột, ông nội Diệp chắc chắn sẽ sớm được minh oan, ráng kiên nhẫn thêm một chút, mình phải thông cảm với nỗi lòng của bà Chu.”

 

Phúc Sinh gật đầu, điều anh không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.

 

Nhưng trong thời gian chờ đợi này, anh tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt bà cụ ấy.

 

Dù có phải là bà nội ruột hay không, trong lòng anh cảm thấy là như vậy.

 

Bởi vì nhìn thấy bà bị ức hiếp, tim anh đau lắm, có một số mối liên hệ m.á.u mủ, có lẽ là khắc vào xương tủy, không cách nào dứt bỏ, là có cảm ứng.

 

Ngày ông nội Diệp được minh oan sẽ không còn xa nữa, vì tối đó, Tạ Tiểu Ngọc đã nằm mơ – cô mơ thấy ông Diệp được giải oan, khóc trong nước mắt trở về nhà, nhưng lại phát hiện trong nhà đang đội khăn tang, có người đã qua đời.

Loading...