Chương 029: Nhận thân
Bây giờ thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Cuối tuần, Tạ Tiểu Ngọc mua ít thịt dê, sườn dê, nấm, đậu phụ và miến, định đến nhà mới của bà nội Chu để ăn lẩu dê.
Theo địa chỉ tìm đến, đó là một căn viện mới với cổng lớn sáng sủa.
Bà nội Chu đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Trên người mặc đồ mới, thần sắc rạng rỡ.
Thấy hai người tới, bà liền mỗi tay dắt một người, dẫn họ vào chính sảnh.
Bình giữ nhiệt và ly uống trà đều là đồ mới.
Nhìn nụ cười trên mặt bà nội Chu cũng nhiều hơn hẳn, chắc hẳn dạo này sống rất thoải mái.
Có thể thấy ông nội Diệp không để bà chịu ấm ức.
Căn nhà mới này lớn hơn nhà cũ rất nhiều.
Ông nội Diệp mang trà ra, Tạ Tiểu Ngọc nhanh tay nhận lấy, pha bốn chén trà.
Gương mặt Phúc Sinh thật ra có vài phần giống ông nội Diệp.
Ông nội Diệp tỉ mỉ hỏi về chuyện của cha Phúc Sinh trước đây.
Phúc Sinh nói: “Lúc con chưa sinh ra thì cha đã đi rồi. Mẹ nói, cha rất tốt.”
Phúc Sinh vốn không nói nhiều, nên Tạ Tiểu Ngọc liền kể lại tất cả những gì mình nghe được cho hai ông bà.
Cô kể rằng cha của Phúc Sinh rất khác với đàn ông trong làng.
Đàn ông trong làng rất ít khi làm việc nhà, còn cha của Phúc Sinh thì tan ca về là làm mọi việc, lúc nào cũng bảo mẹ của Phúc Sinh vất vả, khuyên bà nghỉ ngơi nhiều hơn.
Chu Cẩm lau nước mắt: “Biết lo cho người khác như vậy, đúng là tính cách của Hoài Cảnh.”
Ông nội Diệp nhớ đến người con út — người hiền lành hiếu thảo nhất — cũng không nhịn được đỏ cả mắt.
Ông lấy ra một quyển album ảnh, lật từng trang một: “Các con xem, Phúc Sinh rất giống cha nó, phải không?”
Lần đầu tiên Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy ảnh cha của Phúc Sinh.
Đều là ảnh đen trắng.
Người đàn ông trong ảnh có đường nét khuôn mặt rõ ràng, thư sinh, tuấn tú.
Phúc Sinh như được đúc từ cùng một khuôn mẫu với ông ấy.
Chỉ khác biệt ở khí chất: Diệp Hoài Cảnh thì ấm áp ôn hòa, còn Phúc Sinh thì lạnh lùng trầm tĩnh.
Đóng album ảnh lại, Tạ Tiểu Ngọc vào bếp nấu cơm.
Nhà bếp ở đây tiện nghi hơn hẳn cái bếp lộ thiên ở nhà sau, có hai cái nồi lớn.
Phúc Sinh ngồi dưới bếp nhóm lửa, bà nội Chu thì dựng sẵn một cái bàn vuông nhỏ trong bếp, định lát nữa sẽ ăn cơm ngay trong nhà bếp rộng rãi này.
Tạ Tiểu Ngọc vừa nấu ăn vừa trò chuyện với bà nội Chu:
“Bà ơi, đợi đến lúc nghỉ lễ, cháu sẽ in vài tấm ảnh của ba Phúc Sinh mang về nhà, cho mẹ cháu nhìn xem, bà thấy thế có được không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/29-1.html.]
Bà nội Chu từ lâu đã muốn gặp mẹ của Phúc Sinh — người con dâu thật sự của bà, người đã sinh ra đứa cháu ruột cho bà.
“Được chứ, in nhiều một chút mang về.”
Thực ra, bà Chu và ông Diệp vẫn luôn bàn bạc với nhau, muốn đón Cao Phân lên Bắc Kinh sống.
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đều đang học ở đây, hai người con trai lớn của Cao Phân cũng đã ra riêng, nếu vậy thì sao không lên Bắc Kinh ở, vì nhà cửa ở đây cũng không thiếu.
Ông Diệp không phản đối, chỉ có chút băn khoăn:
“Tôi nghe Nguyên Tông nói, mẹ của Phúc Sinh một mình nuôi ba đứa con khôn lớn, tính cách có phần kiêu hãnh, lên Bắc Kinh khó mà sắp xếp công việc, e là cô ấy không chịu đến.”
Quả thật đây là vấn đề.
Bà nội Chu suy nghĩ một lúc, rồi nói với Tạ Tiểu Ngọc:
“Tiểu Ngọc, con tìm lúc nào thuận tiện thì gọi điện cho mẹ con, kể tình hình bên này cho mẹ con biết một tiếng.”
Tạ Tiểu Ngọc vốn cũng định làm vậy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trước đây, nhà họ Diệp ở Bắc Kinh loạn thành một nùi, hai người con lớn của ông Diệp cũng gây rối không ít.
Bây giờ ông Diệp và bà nội Chu đã dọn ra ở riêng, đúng là nên nói chuyện với Cao Phân về việc này.
Cô nói: “Vậy chiều nay con sẽ gọi cho mẹ con.”
Bà nội Chu trong lòng rất vui, lấy ra ba trăm sáu mươi đồng, đưa cho Tạ Tiểu Ngọc:
“Mẹ con gả cho Hoài Cảnh, đây coi như là tiền sính lễ mà bà với ba Hoài Cảnh bù cho mẹ con, chiều nay con gửi chuyển khoản luôn thể nhé.”
Tạ Tiểu Ngọc không dám nhận số tiền đó.
Chu Cẩm liền trách yêu:
“Lại không phải đưa cho con, đợi sau này con với Phúc Sinh tốt nghiệp rồi làm đám cưới, bà sẽ tặng riêng cho hai đứa một phần.”
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt.
Nghĩ lại thì, Cao Phân là con dâu của bà Chu, bà nội thể hiện chút tấm lòng cũng là điều nên làm.
Nếu cô không đi gửi tiền, bà Chu chắc chắn cũng sẽ tự ra bưu điện gửi.
Vì thế cô nhận lấy số tiền ấy, bảo Phúc Sinh cất kỹ, chiều sẽ đi gọi điện cho mẹ, rồi đến bưu điện gửi tiền.
Bốn người ngồi quanh bàn vuông nhỏ ăn lẩu thịt dê.
Còn có một đĩa thịt dê thái lát mỏng, là do Phúc Sinh trổ tài d.a.o thái ra, lát thịt đều tăm tắp.
Ăn xong bữa trưa, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cáo từ về trước.
Bà nội Chu dặn tuần sau hai đứa lại đến nữa.
Tạ Tiểu Ngọc đồng ý.
Cô đi tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi đến hợp tác xã cung tiêu ở huyện, nhờ người nhắn tin về thôn Đại Hà cho Cao Phân.
Hẹn đúng trưa ngày hôm sau, bảo bà đến hợp tác xã để chờ điện thoại của cô và Phúc Sinh.
Sau đó, cô đến bưu điện, gửi ba trăm sáu mươi đồng về quê.