Chương 30: Đổi một nơi khác để sống
Tạ Tiểu Ngọc sáng sớm đã dậy tìm Phúc Sinh. Hai người ăn sáng ở nhà ăn, chọn một góc khuất không có ai, Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh:
“Phúc Sinh, đêm qua em mơ một giấc mơ.”
Phúc Sinh xoa đầu cô. Tiểu Ngọc mỗi lần mơ thấy gì, toàn là điềm báo quan trọng.
Anh đổi cái bánh bao thịt trong tay mình lấy chiếc bánh bột ngô trong tay cô:
“Có nguy hiểm sao?”
Tạ Tiểu Ngọc đáp:
“Em mơ thấy ba rồi, ba anh… ông ấy đã mất. Hài cốt nằm trong lớp phong thổ phía trên ngôi mộ cổ của Đại hoàng tử thời Chu mà người ta vừa phát hiện.”
Phúc Sinh sững người.
Sư phụ từng nói, năm cậu chào đời, chính là lúc Đại hoàng tử mưu nghịch, bị Tam hoàng tử dàn trận dụ giết, m.á.u nhuộm hành cung.
Cả nhà Đại hoàng tử và thị vệ thân cận đều c.h.ế.t trận.
Sư phụ nói, Tam hoàng tử vốn không định tha cho ai sống sót, ngay cả Vương phi mới sinh và Tiểu hoàng tử cũng c.h.ế.t trong hành cung.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi ở Đại Chu, Phúc Sinh không hề biết cha ruột mình là ai, sư phụ cũng chưa từng nhắc đến.
Tạ Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói:
“Phúc Sinh, trong giấc mơ, em thấy sư phụ anh ôm một đứa trẻ sơ sinh từ trong lòng Vương phi rời đi. Em nghi đứa bé đó chính là anh. Đại hoàng tử có thể chính là cha ruột của anh.”
Theo mốc thời gian Tiểu Ngọc kể, đúng là Phúc Sinh được sư phụ mang về tổ chức sau cái c.h.ế.t của Đại hoàng tử.
Còn Diệp Nhất – người xuyên không tới – khi ở huyện Thanh Hà cũng từng nói mấy câu kỳ lạ.
Thế nhưng, dù có biết Đại hoàng tử là cha mình, thì cũng chẳng thể thay đổi được điều gì ở quá khứ.
Thứ anh có thể thay đổi, chỉ là hiện tại này.
Tiểu Ngọc nói, trong mơ cô thấy Diệp Tiêu Long lén đào trộm hài cốt của Diệp Hoài Cảnh.
Phúc Sinh không còn tâm trí ăn uống gì nữa:
“Đi đón cha.”
“Được.”
Hai người tìm đến thầy Ngụy, nói muốn tham gia vào đội khảo cổ ở Lạc Thành.
Thầy Ngụy rất quý hai sinh viên có năng lực chuyên môn vững vàng này.
Huống hồ, năm nay mới là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, sinh viên ngành khảo cổ vốn đã không nhiều, miễn cưỡng cũng tập hợp đủ một đội nhỏ.
Trước khi xuất phát, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến nhà bà nội Chu, nói rằng sẽ cùng đội khảo cổ đến Lạc Thành khai quật khảo cổ.
Bà nội Chu nói: “Bà nghe đài rồi, nói là đào được một ngôi mộ lớn thời Chu phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/30-1.html.]
“Vâng, đúng thế ạ.” Vị Đại hoàng tử đó, sử sách chỉ ghi lại vài dòng ngắn ngủi, nên hậu nhân cũng không biết rõ chân tướng.
Tạ Tiểu Ngọc còn cố ý hỏi: “Bà nội Chu, dạo này bác cả và bác hai của Phúc Sinh có tới quấy rối bà không ạ?”
“Vợ chồng thằng hai có đến mấy lần, vừa khóc vừa quỳ, bà còn chẳng buồn mở cửa. Thằng cả nghe nói xin nghỉ phép rồi, bà cũng chẳng quan tâm.”
Bà nội Chu rất mong được gặp Cao Phân: “Đúng rồi Tiểu Ngọc, mẹ chồng cháu nói gì trong điện thoại?”
Tạ Tiểu Ngọc định nói chuyện này: “Mẹ cháu nói trước Tết âm sẽ đến một chuyến, rồi đợi đến khi bọn cháu được nghỉ thì cùng về quê.”
…
Khoa sắp xếp một chiếc xe khách nhỏ, phải ngồi hơn mười tiếng đồng hồ mới tới được Lạc Thành.
Khi đến nơi, đội khảo cổ địa phương nhiệt tình tiếp đón các giáo sư khảo cổ đến từ thủ đô, bố trí ở tại nhà khách.
Nhờ có thời gian chính xác trong giấc mơ của Tạ Tiểu Ngọc, nửa đêm ngày hôm sau, Phúc Sinh bắt được Diệp Tiêu Long – tên trộm mộ.
Phúc Sinh không nói không rằng, cho ông ta một trận đòn trước.
Diệp Tiêu Long không dám la lớn, sợ làm kinh động đến người gác đêm của đội khảo cổ.
“Cháu lớn, dù sao bác cũng là bác ruột cháu, có gì từ từ nói.”
“Đừng nhận họ hàng lung tung.”
Tạ Tiểu Ngọc cẩn thận dọn sạch hố đất.
Phúc Sinh cởi áo khoác lót dưới đất, cùng Tạ Tiểu Ngọc dọn sạch hài cốt, cung kính đặt lên áo khoác của Phúc Sinh.
Dưới đáy hố, họ nhìn thấy giấy tờ công an của cha Phúc Sinh.
Tạ Tiểu Ngọc đỏ hoe mắt, thì ra cha Phúc Sinh là cảnh sát nằm vùng, đến cả người nhà cũng không biết.
Cô đá mạnh Diệp Tiêu Long một cái: “Nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi đánh c.h.ế.t ông rồi chôn luôn vào hố này.”
Diệp Tiêu Long vẫn cố chấp không chịu khai: “Cô cứ giao tôi cho công an đi.”
Dù sao chỉ cần không nói, cùng lắm cũng chỉ là tội trộm mộ.
Phúc Sinh lập tức ra tay, dùng thủ pháp phân gân sai khớp khiến Diệp Tiêu Long sống không bằng chết.
Phúc Sinh nói: “Tôi chỉ muốn biết sự thật.”
Tạ Tiểu Ngọc cũng tiếp lời: “Ông nói ra sự thật, bọn tôi sẽ thả ông đi.”
“Cô thề đi!” Diệp Tiêu Long nói.
Tạ Tiểu Ngọc dùng chính bản thân thề độc, Diệp Tiêu Long lúc này mới chịu mở miệng.
Vào những năm năm mươi, ông ta ăn chơi lêu lổng không có công việc, gia nhập một nhóm trộm mộ, cảm thấy kiếm tiền cũng không khó.
Ai ngờ trong nhóm trộm mộ đó lại có một tên gián điệp nước ngoài.