Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 31

Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:26:16
Lượt xem: 198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 031: Chuyển lên Kinh thị rồi

 

Ở lại Kinh thị hai ngày, Tạ Tiểu Ngọc mua ba tấm vé tàu về quê, bà nội Chu mua rất nhiều đặc sản để họ mang theo, ngay cả mấy đứa con nhà anh cả anh hai cũng được chuẩn bị quà.

 

Về tới thôn Đại Hà, Cao Phân gọi hai con trai đến, kể cho họ nghe mọi chuyện xảy ra ở Kinh thị.

 

Diệp Kim Sơn vẫn nhớ cha dượng của mình, đó là một người đàn ông rất tốt, từng cõng anh trên vai, mỗi lần đi huyện thành về đều mang vài viên kẹo cho hai anh em ăn, sau đó lại bị mẹ mắng là tiêu tiền bậy bạ.

 

Cha chỉ cười hiền lành, nói vài viên kẹo chẳng tốn mấy tiền, nhưng có thể làm bọn nhỏ vui mấy ngày liền.

 

Mấy đứa trẻ khác trong làng, cha ruột của chúng, cũng chẳng có ai đối xử tốt và kiên nhẫn như cha dượng của anh.

 

Diệp Kim Sơn thực sự rất đau lòng: “Hung thủ g.i.ế.c cha nhất định không thể tha thứ.”

 

“Đã bị xử tử rồi.”

 

Cao Phân khựng lại một lúc, người mà bà chờ đợi mấy chục năm hóa ra vẫn đang sống ở một không gian khác, coi như còn chút an ủi. Nhưng chuyện này thì không cần nói cho hai đứa con trai biết.

 

Diệp Ngân Sơn hỏi năm nay có nên ăn Tết cùng nhau không, nói là vợ anh đề nghị, muốn cả nhà sum họp, đảm bảo sẽ không làm mẹ bực mình.

 

Cao Phân vẫn chưa rõ trong bụng con dâu thứ đang toan tính điều gì, nhìn thấy nhà chồng sau của bà ở tận Kinh thị, chắc lại định kiếm chút lợi lộc sau này.

 

Bà lấy quà Tết mà bà nội Chu ở Kinh thị chia sẵn ra, chia cho hai đứa con trai mỗi người một phần.

 

“Lời xấu mẹ nói trước, nhà họ Diệp ở Kinh thị là của ông bà nội Phúc Sinh, họ còn có con cháu, tuy có một đứa bị tử hình, nhưng vẫn còn một đứa nữa. Sau này ông bà nội Phúc Sinh chia cái gì, cũng không liên quan đến hai đứa các con, đừng có nghe vợ các con xúi bậy, mơ tưởng được chia chác, đến lúc đó mẹ không nể mặt đâu.”

 

Diệp Kim Sơn thật thà, vội gật đầu đồng ý, nói tuyệt đối không dám có ý nghĩ trời đánh đó.

 

Diệp Ngân Sơn mặt đỏ lên, cũng gật đầu đồng ý, rồi mang phần quà Tết do nhà họ Diệp ở Kinh thị tặng về.

 

Lưu Tú Hảo nhìn phần quà Tết từ Kinh thị tặng, càng nhìn càng vui mừng hớn hở, có mứt, bánh ngọt, một con vịt quay, còn có hai xấp vải, một xấp vải hoa nhỏ rõ ràng là để may đồ cho cô, một xấp vải màu lam là để may đồ cho chồng.

 

Hai đứa con trai thì được mua cho bộ quân trang màu xanh lá cây, còn có một gói lớn kẹo sữa Đại Bạch Thố, loại kẹo này ở làng chẳng ai nỡ mua, ngay cả nhà trưởng thôn cũng chỉ mua nửa cân kẹo trái cây để đãi khách vào dịp Tết.

 

“Chỗ này chắc phải năm sáu chục đồng nhỉ, cộng thêm phần của nhà anh cả, nhà Phúc Sinh nữa thì chắc còn nhiều hơn, trời ơi, thế là phải cỡ một trăm sáu bảy chục rồi.”

 

Số quà Tết này, đủ bằng thu nhập cả năm của nhà người ta trong làng, chưa kể còn gửi cho mẹ chồng Cao Phân ba trăm sáu mươi đồng, nói là bù lại tiền sính lễ, bên nhà bà nội Phúc Sinh ở Kinh thị đúng là có điều kiện thật.

 

Lưu Tú Hảo thấy chồng im lặng không nói gì, liền thúc anh một cái: “Mẹ nói sao, Tết này ăn cơm cùng nhau chứ?”

 

Diệp Ngân Sơn nói: “Mẹ bảo phân nhà rồi thì ăn riêng, đây là quà gặp mặt năm đầu tiên thôi, sau này chắc không còn nhiều như thế nữa. Mẹ còn nói, bên đó cũng có con cháu, anh với em với nhà bên đó chẳng có quan hệ m.á.u mủ gì, đừng có mơ tưởng đến thứ không phải của mình.”

 

Lưu Tú Hảo tức đến nghẹn lời, sớm biết vậy thì đã không phân nhà.

 

Cô đem kẹo sữa Đại Bạch Thố cất đi: “Cái này để mồng Hai đem về nhà mẹ đẻ.”

 

Diệp Ngân Sơn mơ hồ vẫn nhớ cha dượng từng mua kẹo cho anh ăn, mẹ lại mắng cha rằng con trai ăn kẹo làm gì, phí tiền, cha chỉ cười nói con trai sao lại không được ăn kẹo chứ. Nghĩ đến hai thằng con nhà mình, đang thèm thuồng nhìn kẹo mà nuốt nước miếng.

 

Vừa rồi mẹ cũng dặn, bánh trái kẹo mứt thì chia ra cho Đại Trụ và Tiểu Trụ ăn, đừng để người ngoài hưởng lợi.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Anh lập tức xé bao kẹo, đưa cho hai đứa con mỗi đứa một nắm lớn, đuổi con đi rồi mới tức giận nói: “Cái này là bà nội Chu ở Kinh thị mua cho con cháu ăn, nếu cô muốn đem biếu người khác thì mang xấp vải hoa bà ấy tặng cô về bên ngoại mà dâng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/31.html.]

 

Khi ăn cơm tất niên, Tạ Tiểu Ngọc lại đề nghị để Cao Phân theo họ lên Kinh thị, đây là nhiệm vụ mà bà nội Chu giao cho cô, con trai mất rồi, bà cụ chỉ mong có con dâu bên cạnh, hai người trò chuyện sớm hôm làm bạn với nhau.

 

Cao Phân nói bà không thể ngồi không được, nếu lên Kinh thị lại không tìm được việc làm, mới hơn bốn mươi tuổi, chẳng lẽ sống nhờ vào lương hưu của mẹ chồng, bà không thể chấp nhận được chuyện đó.

 

Vừa khéo sau Tết liền có tin vui truyền đến, trưởng thôn triệu tập dân làng họp, nói rằng làn gió cải cách ruộng đất cũng đã thổi đến huyện Thanh Hà, thôn Đại Hà cũng phải hưởng ứng chính sách, bắt đầu thực hiện khoán đất đến hộ.

 

Khoán đất đến hộ tức là chia ruộng theo nhân khẩu cho từng hộ tự canh tác, sau đó nộp một phần lương thực theo quy định, phần còn lại có thể đem bán cho trạm thu mua lương thực – nói trắng ra là làm nhiều hưởng nhiều, nhà nào làm tốt, thu hoạch cao thì thu nhập cũng cao.

 

Lời trưởng thôn khiến mọi người phấn khởi hẳn lên, rộn ràng chia ruộng khoán đất, hộ khẩu của Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đã chuyển về trường học rồi, Cao Phân còn tiếc rẻ, không thì có thể được chia thêm mấy mẫu ruộng nữa.

 

Cải cách ruộng đất là chuyện mới mẻ, hộ kinh doanh cá thể cũng vậy, người thành phố thì chê công việc tự làm ăn không bằng cơm sắt áo bông, nhưng Tạ Tiểu Ngọc thì biết, đứng trên làn sóng lịch sử sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

 

Cô ra sức khích lệ: “Mẹ ơi, sắp tới thành phố sẽ cho làm buôn bán nhỏ rồi, mẹ đi Kinh thị với tụi con, mở một tiệm ăn nhỏ đối diện trường học có được không?”

 

“Không được không được, mẹ chưa từng buôn bán, cũng không có tay nghề gì hết.”

 

“Con có mà.” Tạ Tiểu Ngọc cười: “Mình đâu có mở nhà hàng lớn, chỉ cần vài món cố định như mì, cơm thịt kho… làm ngon là được. Mẹ thuê thêm hai nhân viên nữa, còn hơn là ở quê làm ruộng. Mẹ tin con đi.”

 

Phúc Sinh cũng nói: “Mẹ, mẹ đi với tụi con đi. Con với Tiểu Ngọc cũng dành dụm được ít tiền rồi, tiền thuê mặt bằng vẫn đủ.”

 

Cao Phân bị nói mà cũng động lòng: “Con thật sự mơ thấy, sau này hộ kinh doanh sẽ càng ngày càng nhiều sao?”

 

Tạ Tiểu Ngọc: “Tất nhiên rồi ạ, con đã mơ thấy ba ở cổ đại, thì cũng mơ được một vài chuyện tương lai nữa mà.”

 

Cao Phân lúc này mới quyết định theo Phúc Sinh và Tiểu Ngọc lên Kinh thị.

 

Khi trong thôn chia đất, ruộng đất của Cao Phân để lại cho hai người con trai canh tác. Ngày mồng sáu Tết, bà thu xếp hành lý, Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn mượn máy cày của thôn, chở bà lên huyện để bắt xe.

 

Đại Trụ, Tiểu Trụ và Tiểu Ni cũng tiễn đến tận thị trấn, trong lòng rất không nỡ: “Bà ơi, bà còn quay về không?”

 

Cao Phân lòng chua xót, nói với các cháu: “Tết chắc chắn bà sẽ về, các cháu học hành cho tốt, sau này thi lên Kinh thị nhé.”

 

Trước khi về Kinh thị, đã bàn trước với bà nội Chu. Vừa nghe tin Cao Phân quyết định lên Kinh thị, còn định mở quán ăn nhỏ, bà Chu vui mừng khôn xiết, chẳng hề thấy làm kinh tế cá thể là mất mặt.

 

Tết năm nay, nhà họ Diệp cũng xảy ra một chuyện lớn. Bà Chu dứt khoát chia nhà, còn mời cả lãnh đạo cũ của Diệp Văn Thanh, lãnh đạo của con dâu trưởng, và lãnh đạo của con trai thứ đến chủ trì việc chia tài sản!

 

Quý Mặc Liên hận Chu Cẩm đến tận xương tủy. Nếu không vì bà già này, chồng bà ta đâu đến nỗi bị xử tử!

 

Bà Chu lạnh nhạt nói: “Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên. Chồng cô hại c.h.ế.t con trai tôi, gã ta đền mạng là do pháp luật phán quyết. Tôi cũng không vì chuyện này mà cướp quyền thừa kế tài sản của hai đứa con trai cô. Thiên công địa đạo, ai cũng đừng nói là không công bằng.”

 

Mấy vị lãnh đạo đến chủ trì buổi chia tài sản thật lòng khâm phục Chu Cẩm. Không phải vì bà độ lượng, mà bởi bà có cháu nội giỏi giang, hoàn toàn không thèm tranh giành tài sản với hai đứa con riêng trước đó, tránh để người khác dị nghị, càng tránh gây họa cho cháu ruột — không đáng.

 

Có mặt nhiều lãnh đạo, việc chia tài sản diễn ra suôn sẻ, không ai có thể bắt bẻ được gì.

 

Diệp Văn Thanh còn thêm một điều khoản: nhà ở của con trai cả sau này phải để dành cho hai đứa cháu, do hai vị lãnh đạo có uy tín giám sát. Nếu sau này con dâu cả muốn tái giá, ông không phản đối, nhưng căn nhà này sau này chỉ được dùng để lo hôn sự cho hai đứa con. Nếu muốn bán, phải chờ đến khi cả hai con đều đồng ý sau khi đủ tuổi thành niên thì mới được bán.

 

Tiền mặt chia cho nhà lớn được chia làm ba phần: một phần cho Quý Mặc Liên làm sinh hoạt phí, hai phần còn lại dành cho việc học của hai đứa con, hai phần tiền này bắt buộc phải dùng cho việc học của con cái.

 

Quý Mặc Liên không đồng ý, làm ầm ĩ tại chỗ. Lãnh đạo cũ khuyên: “Cách sắp xếp của ông Diệp cũng đâu có gì sai. Chẳng lẽ cô định cắt đứt tình thân với chính con ruột mình sao?”

 

Sau khi chia tài sản xong, Chu Cẩm vẫn còn ba nghìn tệ trong tay, lập tức đến khu vực gần trường đại học của Phúc Sinh mua hai căn nhà cấp bốn, tốn hết hai nghìn tệ. Sau này nơi đó giải tỏa, đổi lại được mấy căn hộ, nhưng đó là chuyện về sau.

Loading...