Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 7.1

Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:52:39
Lượt xem: 472

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 007: Tiểu Ngọc nói anh lợi hại, vậy có tính là lợi hại không...

 

Tạ Tiểu Ngọc chuẩn bị ra đồng làm việc, rất nhiều người đang chờ xem trò cười, nhất là lúc này đang vào mùa bận rộn, vụ sớm đang chờ thu hoạch, vụ muộn thì phải tranh thủ cấy ngay sau khi gặt xong. Đàn ông làm còn không chịu nổi, nhà nào cũng phải cắn răng mua thịt ăn để bồi bổ, nếu không thật sự không trụ nổi.

 

Tạ Tiểu Ngọc cầm liềm đứng trên bờ ruộng, bông lúa vàng óng nặng trĩu làm cong cả thân lúa. Gạo thì cô đã ăn đủ loại, nhưng gặt lúa thì đây là lần đầu, cô chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đám trí thức trẻ ở điểm tập trung cũng phải tham gia vụ mùa, Lương Thiên Đông lại được phân công đến tổ ba, thấy Tạ Tiểu Ngọc xuống đồng làm việc, cô ta kinh ngạc lập tức chạy lại.

 

Nhà họ Diệp quả nhiên quá đáng, vậy mà lại bắt Tạ Tiểu Ngọc ra đồng làm việc, cô ấy không chịu được cực khổ đâu, đúng lúc để khuyên cô về lại thành phố.

 

Thực ra là Lương Thiên Đông tự muốn về thành phố, cô ta không thể gặt nổi một ngày lúa, ngồi xổm dưới ruộng khiến chân tê dại, cuối cùng chỉ có thể học theo mấy thím bên cạnh, quỳ gối lên ruộng đầy gốc rạ để gặt. Hôm qua gặt cả ngày, lưng đau đến không duỗi thẳng nổi, buổi tối nằm cũng không nằm được, chỉ có thể nghiêng người ngủ.

 

Sáng nay suýt nữa không dậy nổi, còn bị đội trưởng sản xuất mắng cho một trận. Không được, cô ta nhất định phải về thành phố!

 

Lương Thiên Đông chìa ra đôi bàn tay bị bông lúa đ.â.m đến đầy mụn nước, đau đến cau mày: “Tạ Tiểu Ngọc, nhà họ Diệp bắt cô xuống ruộng làm việc, cô không chịu nổi đâu, ly hôn sớm rồi về thành phố đi.”

 

Tạ Tiểu Ngọc xắn tay áo lên: “Là tôi tự nguyện ra đồng để kiếm công điểm mà.”

 

“Cô mà kiếm được công điểm thì lạ đấy, chưa tới nửa ngày đã chịu không nổi rồi.”

 

Lương Thiên Đông chờ xem cô ta bẽ mặt, rồi hạ giọng thần bí nói: “Anh tôi nói muốn đến thăm cô, tôi giúp hai người hẹn giờ, cô tìm cơ hội đến huyện thành đi.”

 

Tạ Tiểu Ngọc ghét nhất tên Lương Phù đó, đúng là đồ thần kinh, cô tuyệt đối sẽ không đi huyện thành trong thời gian này.

 

Cô hướng về phía đội trưởng sản xuất hô lên: “Đội trưởng, đồng chí Lương dụ dỗ tôi đến huyện thành để bỏ trốn với người khác, anh có quản không?”

 

Tạ Tiểu Ngọc đã gả vào nhà họ Diệp, chính là người của đội ba. Nếu đội ba xuất hiện một cô con dâu bỏ trốn, cả đội sẽ trở thành trò cười. Đội trưởng đội ba tức giận đến tìm bí thư thôn, kiên quyết không muốn giữ Lương Thiên Đông ở đội sản xuất nữa, bí thư thôn đành phải điều cô ta sang đội một.

 

Đội trưởng đội một nghiêm khắc, nguyên tắc, đối xử công bằng với tất cả trí thức trẻ, công việc được phân thì phải làm xong mới được về, hôm nay Lương Thiên Đông sẽ càng mệt hơn.

 

Tạ Tiểu Ngọc xắn tay áo chuẩn bị xuống ruộng, Phúc Sinh đi tới lại thả tay áo của cô xuống, rồi đưa đôi găng tay duy nhất trong nhà cho cô: “Mẹ cho đấy.”

 

Sau đó anh lại cúi người, từ từ thả ống quần mà Tạ Tiểu Ngọc đã xắn lên.

 

Phúc Sinh sợ gốc rạ làm trầy da tay chân của cô, Tạ Tiểu Ngọc nắm lấy vạt áo của anh, không dám nhảy qua con mương trên bờ ruộng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/7-1.html.]

Phúc Sinh đặt hai tay lên eo nhỏ hai bên của cô, dùng sức nâng bổng cô lên, sau đó cùng nhau vượt qua rãnh nước.

 

Tim của Tạ Tiểu Ngọc đập thình thịch, sức của Phúc Sinh thật lớn, bế cô lên nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ vậy.

 

Mấy thím xung quanh trêu ghẹo: “Chà, Phúc Sinh cưng chiều vợ mình ghê ha.”

 

Tai Phúc Sinh đỏ bừng, buông tay ra rồi lại siết chặt hai bàn tay, bước nhanh về khu đất được phân cho nhà mình, không nói một lời, ngồi xuống bắt đầu gặt lúa.

 

Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh gặt rất thuần thục, còn cô thì chưa biết gặt, liền nói: “Phúc Sinh, anh dạy em gặt lúa đi.”

 

Phúc Sinh gặt một hàng lúa tiến về phía trước ba mét, sau đó quay lại, chỉ vào phần đó nói: “Của em.”

 

Rồi anh lại gặt hàng bên cạnh, gặt đến ngang với hàng của Tạ Tiểu Ngọc, lại giúp cô gặt tiếp ba mét nữa, rồi quay về gặt hàng của mình.

 

Hai hàng lúa gặt xong, người khác vẫn chưa theo kịp một hàng của anh, Phúc Sinh như thể không biết mệt, không dừng lại một giây, làm việc vừa nhanh vừa gọn.

 

Tạ Tiểu Ngọc mím môi cười, Phúc Sinh đang giúp cô làm việc, cô không thể để anh chịu thiệt. Cô đứng dậy nói: “Đội trưởng, em có chuyện muốn báo cáo.”

 

Đội trưởng đội ba vừa tiễn trí thức yếu ớt Lương Thiên Đông đi, giờ Tạ Tiểu Ngọc lại đến gây chuyện, anh ta cố nén giận bước qua: “Đang bận đây, nói nhanh đi.”

 

Tạ Tiểu Ngọc chỉ vào thửa ruộng lúa trước mặt nói: “Đội trưởng, hôm nay em với Phúc Sinh nếu gặt xong hai mẫu ruộng này, thì có thể tính công điểm cho hai người chứ ạ?”

 

Vào mùa gặt, một lao động khỏe mạnh mỗi ngày được tính mười công điểm, tức là gặt được một mẫu ruộng. Đội trưởng sản xuất vừa giám sát mọi người làm việc, vừa phụ trách chấm công, anh ta nói: “Tiểu Ngọc, cô làm việc không nổi đâu, nếu cô trụ được cả ngày, tôi tính cho cô bảy công điểm.”

 

Mấy đứa con trai mười mấy tuổi một ngày cũng được khoảng bảy tám công điểm, đội trưởng nói vậy coi như đã nể mặt Cao Phân rồi.

 

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Đội trưởng, anh cứ giao phần việc của hai lao động khỏe cho em với Phúc Sinh, tụi em đảm bảo làm xong, vậy được chưa ạ?”

 

Đội trưởng nghĩ bụng, Tiểu Ngọc làm vậy là muốn để Phúc Sinh làm giúp mình, bề ngoài thì là lười biếng, nhưng thực chất là muốn tính thêm một công điểm của lao động trai tráng cho nhà cô ấy. Tuy là lao động tập thể, mọi người cùng làm, nhưng làm ít thì cũng không thể tính đủ công điểm, vào mùa gặt còn chia phần theo đầu người.

 

Nhà họ Diệp có năm lao động ra đồng, thì được chia năm mẫu ruộng, nhà nào cũng thế, mọi người đều ngầm hiểu, nếu không thì ai làm nhiều, ai lười ít, đội sản xuất chẳng phải sẽ loạn hết sao.

 

Giờ thì coi như chia lao động nhà họ Diệp làm hai, Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc một nhóm, những người còn lại của nhà họ Diệp một nhóm.

 

“Cũng được thôi.” Giang Hoài Sơn quay sang gọi Cao Phân đang cúi người gặt lúa: “Bác gái Cao, Tiểu Ngọc với Phúc Sinh gặt hai mẫu, bác với hai đứa con trai và một nàng dâu, gặt bốn mẫu, tính cho nhà bác sáu lao động, được không?”

 

Cao Phân lau mồ hôi trên trán: “Được chứ.”

Loading...