Bí thư chi bộ Trương Đức Chính vội vàng chạy đến, nếu cứ để những ở đây thì nhất định sẽ xảy chuyện, đây là việc của em trai nhà , nếu gì xảy thì sợ là sẽ gặp rắc rối lớn.
Vậy nên chào hỏi ở nhà chăn nuôi lên xe la, vì la chạy nhanh hơn trâu.
Đại đội trưởng gần : "Bí thư chi bộ, chìa khóa dự phòng của trạm y tế ? Trước tiên cầm m.á.u cho Cao Thuận Nghĩa , nếu thì sợ lúc đến trung tâm y tế công xã thì cũng khô m.á.u ."
Bí thư chi bộ : "Chìa khóa thì , đang mang đây, nhưng thôn chúng ngoại trừ bác sĩ Cao Đại thì ai hiểu gì về y học cả."
Lần bí thư chi bộ luống cuống, sợ hai qua khỏi thì ập xuống đầu em trai nhà .
Đại đội trưởng Cao Giải Phóng : "Để La Tiếu đến, con bé một chút, nó theo bác sĩ đến một địa phương học d.ư.ợ.c mấy năm, cầm m.á.u chắc là vấn đề gì."
Thật Cao Giải Phóng cũng sợ Cao Thuận Nghĩa nguy hiểm đến tính mạng thật, nếu thì trong thôn sẽ loạn lên, thể sống yên .
Bí thư chi bộ Trương Đức Chính thoáng qua La Tiếu đang giữa đám , hỏi: "Năm nay con bé bao nhiêu tuổi? Có ? Thật là liều lĩnh."
Đại đội trưởng đáp: "Có thì bây giờ cũng , nếu , lúc đến trung tâm y tế thì kịp nữa, bây giờ xe la vẫn đến, chúng qua xem một chút ."
Đại đội trưởng La Tiếu, hổ, đứa nhỏ vốn khiêm tốn, nãy còn lòng nhắc nhở ông, mà bây giờ ông đẩy cô lên .
Bí thư chi bộ Trương Đức Chính tâm trạng phức tạp, La Tiếu: "Cháu theo chú, xem thử cần lấy gì thì lấy."
Trạm y tế ở ngay bên cạnh, La Tiếu cũng hôm nay bác sĩ của trạm y tế cũng ở đây, việc liên quan đến tính mạng, cô cũng tính toán với đại đội trưởng.
Sau đó cô nhanh chóng , lấy những đồ mà cần dùng đến, lớn tiếng gọi: "Mọi ai thuận tiện thì ơn mang cho một chậu nước ấm và một chiếc khăn sạch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-100.html.]
Những khác liền vội vàng chuẩn đưa đến, thấy mặt mũi Cao Thuận Nghĩa trắng bệch, ai cũng sợ ông xảy chuyện thật.
La Tiếu thành thục sạch vết thương, bôi thuốc, băng bó, khiến trong thôn xem mà trợn mắt há mồm.
Kiếp La Tiếu lúc học mấy tham gia khóa huấn luyện cứu hộ khẩn cấp, cộng thêm ký ức của nguyên chủ, huống chí còn một ở thủ đô, vì cô hề cảm thấy bối rối.
Trong lúc chờ La Tiếu xử lý vết thương thì xe la cũng đến.
Giúp Cao Thuận Nghĩa băng bó xong, còn tiện thể kiểm tra Kiều Tùng San một chút, chân trái của ông gãy.
La Tiếu sợ nhóm xã viên hiểu nên nhờ tìm hai tấm ván gỗ nẹp cố định chân ông một chút, đó mới để khác đặt lên xe.
Nhìn xe la xa, nét mặt của những trong thôn vô cùng nghiêm trọng.
La Tiếu xem như việc gì, cầm thứ gì đó tay sửa một chút đưa cho đại đội trưởng, đó cô về nhà.
Đại đội trưởng Cao Giải Phóng ngượng ngùng: "La Tiếu, việc hôm nay chú với cháu, thực sự là tình huống của Cao Thuận Nghĩa quá nguy cấp, vì chú bàn bạc với cháu."
La Tiếu : "Không , cứu quan trọng hơn."
Phía dân cuộc đối thoại của hai , : "Con bé La Tiếu quả thật đơn giản, còn thể cầm m.á.u giúp khác, băng bó, động tác còn thuần thục, kém gì bác sĩ."
"May là La Tiếu giúp đỡ cầm máy, thấy mặt Cao Thuận Nghĩa trắng bệch , nãy Trương Đức Chính khiêng , đất còn nhiều máu."
" thì những cái , mới là thấy sợ c.h.ế.t khiếp , con bé La Tiếu gan lớn thật, việc cũng cẩn thận, hôm nay nó giúp một việc lớn."