Cảnh Vạn Bằng nở nụ , còn thể nhớ , thực sự chuyện gì dễ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Hai , La Tiếu : "Làm nhận ?"
Cảnh Vạn Bằng cầm ly lên, bên ngoài: "Lần đầu tiên gặp, trong lòng cảm giác quen thuộc, tiếp xúc thì cảm thấy thoải mái, liền cô là một cô gái thú vị.
Bởi vì khi cô trị bệnh cũ của ông, theo lý thuyết thì thuật châm cứu sẽ khả năng giúp ông lên nhanh như , cho nên bắt đầu chú ý tới.
Cái cứu đứa bé ở chợ bán thức ăn, tốc độ của cô thua gì với những chuyên nghiệp, lúc đó liền khiến với cặp mắt khác xưa, càng nghĩ càng cảm thấy chúng từng gặp , nhưng vẫn nghĩ , gạt, cho điều tra qua thông tin của cô.
Thế nhưng thứ đều bình thường, cho đến khi xảy chuyện ở thành phố năm ngoái, khi hôn mê, trong đầu giống như một đoạn phim đang chiếu , khi tỉnh thì nhớ một chuyện.
Có một ngang qua căn cứ Nhất Phẩm, liền xác định , lúc cô dị năng hệ mộc, cho nên nếu dùng phương pháp bình thường trồng cây thì sẽ hiệu quả đến như ."
La Tiếu mặt, mạt thế xảy hai tháng thì quen , đó vẫn luôn coi cô là em gái mà che chở.
Hai vẫn luôn im lặng cũng ai về chuyện lúc , nửa ngày Cảnh Vạn Bằng mới : " cũng ném phụ nữ đó ."
La Tiếu đương nhiên thể hiểu ý trong câu đó là gì.
Đời Cảnh Vạn Bằng tên là Trình Bằng, La Tiếu vẫn luôn gọi là Bằng.
Chờ khi đồ ăn bưng lên, hai với nhiều chuyện, bất quá đều là chuyện của đời .
Ăn uống xong, Cảnh Vạn Bằng : "Sau , vẫn luôn là Bằng của , chuyện cứ việc ."
Thật hiện tại cũng rõ, rốt cuộc là ai, dù thì trong đầu xuất hiện nhiều ký ức như , vốn dĩ chỉ định âm thầm bảo vệ, nhưng vì , cho cô .
Hai từ nhà hàng , liền thấy Lục Nghị Thần dẫn theo hai đứa nhỏ tới, với La Tiếu: "Anh mới tới."
Cảnh Vạn Bằng tiến lên: "Chăm sóc cho cô ."
Lục Nghị Thần về phía La Tiếu, gương mặt cưng chiều: "Đương nhiên."
Cảnh Vạn Bằng một nhà bốn : "Thật ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1029.html.]
Nói xong liền xoay rời , bóng lưng chút cô đơn, La Tiếu gọi: "Anh Bằng, mau tìm cho em một chị dâu."
Cảnh Vạn Bằng tiếng, đời của chỉ sợ , lúc lính thương gốc rễ, coi như La Tiếu tay cũng thể chữa khỏi, cho nên gây tai họa cho khác.
Ông cụ Cố thấy cả nhà bọn họ bốn đều cùng qua đây, vui vẻ hỏng: "Tại qua cũng gọi điện thoại báo một tiếng?"
Lục Nghị Thần giúp con cởi áo khoác: "Không tạo bất ngờ cho ông ."
Bởi vì nhà hàng cách chỗ cũng xa, từ lúc bọn họ trở về cũng ghé qua nhà họ Cố, mấy ngày nay vết thương của Lục Nghị Thần hơn, đúng lúc mai là chủ nhật, cho nên mới nghĩ tới việc cả nhà sẽ tới thăm ông ngoại.
Ông cụ hai đứa nhỏ liền cảm thấy vui vẻ, nhanh chóng gọi thím Đường cho bọn nhỏ ăn, còn lấy thêm sữa, chút oán giận : "Các cháu , nhanh tới, trễ thế , còn dẫn theo hai đứa nhỏ bên ngoài."
La Tiếu : "Ông ngoại, ngày mai nghỉ, chúng cháu đang nghĩ, đêm nay qua đây, ngày mai thì thể chơi với Nghiên Nghiên cùng Nguyệt Nguyệt ."
Ông cụ xong thì mặt lập tức xuất hiện nụ : "Lời ông thích , nhớ qua sớm một chút, thời tiết gần đây ngày càng lạnh, thể khiến các cháu bệnh."
Hiện tại hai đứa nhỏ phòng riêng của , cho nên chơi với La Tiếu một hồi, thì tự về phòng ngủ, trong đầu cô chút rối, yên tĩnh một chút.
Sau khi tắm xong, liền lên gối suy nghĩ chuyện hôm nay, thật đúng là thể tin , sẽ ai tin, nhưng nó xảy .
Lục Nghị Thần tiến đến thì thấy La Tiếu đang thất thần, chậm rãi gần: "Tiếu Bảo, đang suy nghĩ chuyện gì ?"
La Tiếu ngẩng đầu: "Em đang suy nghĩ thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng thể xảy ."
Lục Nghị Thần ôm cô lòng: "Có thể với ?"
La Tiếu nhẹ nhàng mở miệng: "Anh tin chuyện kiếp kiếp ?"