Tăng Bảo Lương ở phía khuôn mặt già đỏ hết cả lên, bọn họ đến đây là vì ông cụ nhà họ Tăng khiêu khích, tới nhờ Văn Thắng giúp vài câu ở chỗ đàn ông của Văn Tú và tìm một công việc cho con trai của .
Chỉ là bọn họ ngờ chân cửa thì chân nhà họ La đến, bọn họ còn cơ hội đề cập đến nhà họ La tát mặt, nếu đến thì quan hệ giữa ông và Văn Thắng còn gần hơn một chút so với nhà họ La.
hiện tại, bọn họ rời cũng , ở cũng xong, cũng cam tâm mà khi chuyện còn nhắc đến, nhưng ở , bọn họ cũng chuẩn quà mừng và tiền biếu, thật sự là quá hổ.
Châu Quế Phương đưa đồ qua để bọn họ lấy , lúc hàng xóm hai bên trái cũng tới, khi thấy đồ của nhà họ La mang , họ thực sự hâm mộ ngớt.
Hai chiếc chăn dày bằng vải lụa, hai chiếc t.h.ả.m len mỏng từ lông cừu nguyên chất mới mắt, còn hai bộ chăn ga gối đệm, tất cả đều từ loại vải vân nghiêng mới nhất, màu sắc và hoa văn đều mang đậm nét vui mừng, một cái liền khiến yêu thích.
Châu Quế Phương mỉm La Văn Thắng: "Nhận lấy , đây là thứ mà bác và bác trai của cháu chuẩn cho cháu, hy vọng những ngày tháng của các cháu sẽ hoà thuận vui vẻ."
Vành mắt La Văn Thắng đỏ hoe: "Cảm ơn bác gái, cảm ơn bác trai."
Chăn cho hôn lễ của bản đều là chuẩn theo tiêu chuẩn thông thường, ngờ rằng bác trai và bác gái mà chuẩn thứ như cho .
La Đạo Nhân vỗ vỗ vai La Văn Thắng: "Cha và cháu đều còn, các bác là trưởng bối chuẩn cho cháu chút đồ còn là điều nên ."
Có hàng xóm : "Văn Thắng, đây là một phần tâm ý của bác trai và bác gái cháu, đây đều là đồ , ngày mai đích đưa cô dâu qua đây chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn, tăng thêm bao là thể diện."
La Tiếu thấy vẫn đang vây quanh những thứ đồ đó bèn khỏi cổng, thấy vài đứa trẻ đang chơi ở cổng: "Các bạn nhỏ, các cháu nơi nào bốt điện thoại công cộng ?"
Một đứa nhỏ giơ tay: "Cháu , cháu , thẳng về phía qua đường là thể thấy."
La Tiếu từ trong túi lấy một miếng sô cô la: "Cảm ơn, cái là tặng cho cháu."
Những đứa trẻ đang chơi với đều xúm : "Đây là cái gì?"
La Tiếu đưa sô cô la tay bé: "Đây là sô cô la, ăn ngon đó."
Nói xong, cô liền phất tay với đám trẻ con, xoay bước ngoài.
Chỉ một đám trẻ con phía ồn ào: "Giang Linh, chia cho bọn tớ nếm thử một chút ."
Hiển nhiên bé tên Giang Linh keo kiệt, một miếng socola chia sáu phần, mỗi đứa ăn một miếng nhỏ: "Ăn thật ngon."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1052.html.]
La Tiếu đến bốt điện thoại gọi cho Bành Minh Đống, báo con cần thiết cho , La Tiếu cố tình thêm một chút cơ sở gốc, để cho bọn họ nhất thiết giao buổi trưa.
Bành Minh Đống cúp điện thoại và gọi trực tiếp cho chi nhánh, yêu cầu họ nhất thiết giao tất cả đồ thành mười một giờ.
Sau khi La Tiếu bàn xong việc của , cô nhàn nhã bộ trở về.
Khi sắp tới cổng, liền thấy một chiếc xe tải chở hàng chạy tới.
Hàng xóm bên cạnh đều sang : "Trên cái xe chở cái gì ?"
Có bạn nhỏ học hét lên: "Đó là tủ lạnh, bên đó."
Những hàng xóm tiếng hò hét đều chạy vây xem, tủ lạnh là đồ vật mới, trừ mấy ở viện lớn thì bọn họ xem đầu tiên.
La Tiếu kịp gọi thì xông sân và hét lên: "Văn Thắng, Văn Thắng, tặng tủ lạnh cho ."
Những trong phòng thấy tiếng hô đều chạy , nhà họ Tăng cũng theo phía , họ sững sờ khi thấy chiếc tủ lạnh xe tải nhỏ đỗ ở cổng.
La Văn Thắng ở phía , khi thấy tủ lạnh xe thì chút lắp bắp: ", , mua tủ lạnh."
Người lái xe giao hàng địa chỉ đơn hàng: "Không sai nha, địa chỉ ghi ở đây, tên là La Văn Thắng, sai ."
La Văn Thắng đang định gì đó thì La Húc Viễn từ phía bước lên: "Chú họ, đây là quà cưới mà chị em chúng cháu tặng cho chú."
La Văn Thắng chút bối rối: "Mọi tặng quà cưới cho chú, nhưng chú là chú họ của ."
La Húc Viễn : "Chú đúng là chú họ của chúng cháu, nhưng cũng là tiểu bối tặng quà cưới cho trưởng bối. Hơn nữa, chúng cháu so với chú còn lớn hơn vài tuổi."