Cô ngoài miệng , kỳ thật trong lòng nghĩ, đây chính là bỏ thêm nước giếng của gian , vốn dĩ công hiệu tẩm bổ nên tuyệt đối khả năng xảy vấn đề .
Trên bản bút ký chép tay Năng thương linh và Thư ngân giao là d.ư.ợ.c liệu dù dùng nhiều tiền vẫn thể mua.
Lục Nghị Thần xem như , cô gái nhỏ chủ ý. Đây là lừa gạt thôi.
Anh liền nghiêm túc : "Cô đến thôn lâu, rằng khó dò nhất là lòng . Gia đình họ Tôn là dễ đắc tội. Sau cô nên ít tiếp xúc với họ . Nếu cô dính thì còn đáng sợ hơn so với gia đình họ Triệu."
La Tiếu xong lời , chút rõ nên cô đầu hỏi lời là ý gì. Kết quả cô dẫm một tảng đá lớn ở đường, may mắn là ngã xuống.
Tuy nhiên khi cử động chân một chút, La Tiếu 'ai nha' một tiếng.
Lục Nghị Thần tay mắt lanh lẹ đỡ cô, : "Cô đúng là năng lực. Ánh trăng sáng như mà vẫn thể khiến thương đường."
Anh đỡ cô lên tảng đá lớn ở ven đường hỏi: "Cô thử vặn cổ chân một chút xem ."
La Tiếu thử một chút liền cảm thấy chút đau. Cô nghĩ khi trở về chạy nhanh ngâm chân nước giếng trong gian. Buổi sáng ngày mai hẳn là vấn đề gì.
Cô lên đang chuẩn thì Lục Nghị Thần : "Đừng cậy mạnh, còn một đoạn đường nữa, nếu cô tiếp thì vết thương nghiêm trọng nặng thêm. cõng cô về."
La Tiếu với lên: "Không còn xa, chắc là việc gì."
La Tiếu dám để Lục Nghị Thần cõng . Trên đùi vốn còn vết thương. Đây là bắt nạt ?
Lục Nghị Thần thấy bộ dạng của cô thì chút tức giận : ""Đừng giày vò bản , tranh thủ thời gian . Đây là coi như tàn tật nên ngại để cõng cô chứ gì."
La Tiếu sợ tổn thương đến lòng tự trọng của , bèn bò lên lưng . Trong thời gian La Tiếu ăn ngon nên thêm ít thịt, bây giờ cô cũng 40 ký .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-115.html.]
La Tiếu vẫn luôn trầm mặc lời nào, Lục Nghị Thần : "Lần coi như xong. Lần đừng việc lỗ mãng như . Nhớ kỹ ?"
La Tiếu nhẹ giọng ' ừ ' một tiếng, đó thành chim cút.
Lục Nghị Thần đưa đến cổng lớn trong sân, lúc mới : "Cô mở cửa . lấy chút t.h.u.ố.c cho cô đưa đến đây."
La Tiếu một chân, mở cửa . Cô thử thả chân xuống, chút đau nhưng thể miễn cưỡng lên . Lục Nghị Thần nhanh chóng trở , : " giúp cô múc chút nước giếng lên. Cô ngâm chân thương nước . Bây giờ băng vải, chỉ thể như . Thuốc xem tình huống mai mới dùng ."
Không đợi La Tiếu chuyện, Lục Nghị Thần nhét t.h.u.ố.c tay La Tiếu, đỡ cô thớt gỗ trong sân nhỏ.
Đến đằng lấy một thùng nước tới. Anh hỏi vị trí bồn rửa chân. Lúc mới để thau nước cạnh cô.
Sau đó nghĩ tới cái gì, : " về , cô ngâm một hồi xong cứ để ngày mai thu dọn, giúp cô chốt cửa trong sân. Tí nữa cô đừng hướng đó."
La Tiếu : "Cảm ơn."
Cô thấy Lục Nghị Thần cài cửa lớn bên trong thật theo tường trong sân lộn ngoài. Nghĩ thầm chân chân cũng thương mà ngờ nhanh nhẹn như . Lúc còn khỏe chừng còn lợi hại.
Lục Nghị Thần trở về sân của cũng cảm thấy chút càn rỡ, lắc đầu phòng chuẩn tiếp tục ngủ nhưng lăn qua lộn ngủ .
Anh nghĩ đến khi cõng La Tiếu trở về, cô nhóc giống như con chim cút. Anh ngẫm liền cảm thấy buồn , suy cho cùng vẫn là tính cách của đứa nhỏ.