Nhiệt độ căng thẳng của cuộc thi giữa La Tiếu và Sosuke cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, Sosuke kể từ đó liền biến mất trong tầm mắt , vốn dĩ là khiêu khích , cho nên sẽ ai gì.
Hơn nữa La Tiếu cũng mang tiền từ thiện, ngăn cản miệng lưỡi của , khiến bọn họ lúc rảnh rỗi bàn tán nổi nửa câu, chí ít cũng dám mặt, ý nghĩ cuộc thi vô cùng lớn, khiến cho những du học sinh Trung Quốc ở Boston vô cùng hãnh diện.
Emma sáng sớm hôm nay tới phòng thí nghiệm, liền kéo La Tiếu đến phòng nghỉ ngơi: "Cậu gì ? Sosuke đón về, thôi học ."
La Tiếu gì, bản sớm kết quả , nếu như gì bất ngờ, thì sẽ thành một tàn phế, chỉ sợ là cuộc sống của bình thường cũng thể trôi qua , cho nên những loại t.h.u.ố.c giảm đau đó sẽ bạn với đến hết cuộc đời.
La Tiếu nhún vai: " là một tin buồn."
Về phần trong lòng nghĩ thế nào, chỉ La Tiếu .
Trên thực tế khi nhà của Sosuke nhận tin tức, cho đưa đến bệnh viện kỹ thuật nhất, mời các bác sĩ chuyên môn tới chữa bệnh, chỉ tiếc kết quả cuối cùng là gì đáng ngại, điều dưỡng một thời gian thì .
nhà của Sosuke thể chấp nhận , còn cách nào khác, chỉ đành cho nghỉ học, trở Nhật Bản, nếu thì cũng thể gì.
Sau khi việc chậm rãi chìm quên lãng, du học sinh Trung Quốc ở Boston ngày càng đoàn kết, hỗ trợ lẫn cũng nhiều hơn, trong lòng mỗi đều tiếng động biểu đạt yêu nước .
Rất nhanh tới tháng mười hai, mấy ngày nay La Tiếu vô cùng bận rộn, hạng mục thí nghiệm bản đang phụ trách cũng sắp tới giai đoạn cuối, ngoại trừ cuối tuần nghỉ ngơi chơi với mấy đứa nhỏ, còn hằng ngày đều tới khóa học bên trường thương mại, hoặc thí nghiệm, mong Tết âm lịch thể tạo thành tích.
Cho nên mấy ngày nay Emma cùng Steven ở cùng phòng thí nghiệm nhưng cũng khó chuyện vài câu với cô, điều khiến Emma vô cùng buồn bực, thấy liền bắt đầu oán giận: "La, thật là chăm chỉ, cùng ở chung phòng thí nghiệm, nhưng đến thời gian uống cà phê chung cũng ."
La Tiếu nở nụ : "Hiện tại chẳng thỏa mãn nguyện vọng của ."
Steven đưa ly cà phê cho La Tiếu: "Bận rộn thế nào cũng cần nghỉ ngơi."
La Tiếu cầm lấy ly cà phê: "Không còn cách nào, định Tết âm lịch sẽ về nước, cho nên xong hết các hạng mục khi , như khi tới nơi cũng thể an tâm một chút."
Emma xong lời La Tiếu , gật đầu: "Thì là , , tha thứ cho ."
La Tiếu Emma: "Cho năm phút đồng hồ chuyện phiếm."
Steven cầm ly cà phê lớn tiếng: "La, thực sự thú vị, Emma quả thực chuyện với , ba ngày nay đều tìm cơ hội, nếu để ý tới, đoán chừng cô sẽ phát điên."
La Tiếu về phía Emma, chống cằm: "Nói , tin tức lớn gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1222.html.]
Emma thoáng qua phòng nghỉ ngơi: "Madeline em gái cùng cha khác đánh, lúc đó cách xa trường học, nhiều thấy ."
La Tiếu hiểu hỏi: "Vì ?"
Emma câu hỏi của La Tiếu, thoáng cái liền nở nụ : "Việc là do ban tặng."
La Tiếu nhíu mày: "Có ý gì, tại liên quan đến ."
Từ chỗ Emma chuyện, thì đây Madeline luôn trả thù La Tiếu, nhưng vẫn tìm cơ hội, hôm đó ở buổi thi quyền thấy khung cảnh Emma và Steven ở cùng một chỗ với La Tiếu, liền tìm đến nhục nhã cô.
Không nghĩ tới tìm dùng , để La Tiếu cùng Emma liên thủ đuổi , cô chút tức giận, nên một nữa tìm trong sân thi đấu, chuẩn chờ cơ hội kế tiếp thu thập La Tiếu.
Chỉ là khác sẽ bao giờ giúp một cách công, tiền đặt cọc nhất định đưa, cô liềm mượn tiền của em gái, nhưng hôm đó nọ kịp động thủ, liền thấy La Tiếu thu thập Youssef, nọ còn dám tay.
nhận tiền, thể đơn giản trả cho Madeline, liền lập tức nhận, đây là cuộc giao dịch ngầm, chứng cứ, Madeline chỉ tự nhận xui xẻo.
Người em gái vẫn luôn thấy tiền, còn tìm tới trường.
Kết quả, cô tiền còn, em gái thể nhịn, trò mặt nhiều đ.á.n.h cô .
La Tiếu uống hết cà phê trong ly: "Thực sự đáng thương chỗ đáng trách, đáng đời."
Emma cũng phụ họa : "Thực sự ngờ Madeline là như , đây xem là vẻ, thật khiến khác thất vọng."
La Tiếu để ly cà phê xuống: "Nghèo đáng sợ, cũng gì hổ, nhưng nhân cách của Madeline quá ích kỷ, trong mắt chỉ lợi ích cùng toan tính."
Emma thở dài một : "Lúc còn xem cô là bạn bè tri kỷ, ngẫm khi đó, quả thực cô vẫn luôn lợi dụng , may mắn là cách xa, bằng , sẽ bản nhận bao nhiêu tiếng cùng cô mà."