Chợt Dương Lập Cương kêu lên: "Cha, , con là con trai ruột của hai , thể thấy c.h.ế.t mà cứu , chờ khi tiền thì con sẽ trả ."
Lời quen thuộc như bản ông cũng tin , nhưng bây giờ quản nhiều, nếu như thật sự rơi tay đám , chỉ sợ sẽ thảm.
Một đàn ông, quỳ xuống cầu xin của : "Mẹ, bọn họ độc ác, nếu con mang , chừng trở về sẽ cụt tay gãy chân, các thể nhẫn tâm như ."
mặc kệ Dương Lập Cương lóc cầu xin , hai lớn tuổi nhà họ Dương đều lên tiếng, bên đòi nợ chút nôn nóng, dấu một cái, lập tức tới kéo Dương Lập Cương.
Hàng xóm ngoài cửa mồm năm miệng mười thảo luận vô cùng sôi nổi: "Lão nhị nhà họ Dương thật sự thể cứu nữa, sớm muộn gì cũng ngày đ.á.n.h c.h.ế.t."
" , loại đáng đồng tình, như còn chừa, lớn chừng còn tìm rắc rối cho cha ."
Phùng Thục Mẫn La Tiếu dìu nhà, sợ bà ngột ngạt.
Chờ khi cô , cũng Lục Nghị Thần gì với bọn họ, chỉ mấy đó với Dương Lập Cương: "Được, nể tình em , cho thêm ba ngày, nếu đến lúc đó vẫn trả tiền, thì cẩn thận chân ch.ó của ông."
Đợi những đó rời khỏi, Dương Lập Cương lập tức lên: "Cha , các thật là, rõ ràng trong tay tiền, cũng quan tâm sống c.h.ế.t của con ."
Dương Kiến Thành tức giận đến mức run , ở trong lòng hối hận để bọn họ trở Kinh Thị, nghĩ tụi nó trải qua nhiều chuyện như , sẽ đổi, nhưng thật ngờ vẫn tư lợi như .
Đám xem náo nhiệt ngoài cửa, khi bên đòi nợ rời , cũng Lục Nghị Thần giải tán.
Dương Lập Cương ngại vợ chồng La Tiếu ở đây, gì khó , cũng hiểu hôm nay mất mặt với hàng xóm láng giềng, nên lập tức bỏ .
Hiện tại trong lòng ông chỉ nghĩ nhanh chóng tiền, lúc rời khỏi còn quên đưa tay vỗ bản vài cái: "Kiếm , kiếm giúp, chuyện bây giờ?"
Ông ăn vạ, nhưng hôm nay cha tức giận nhẹ, thứ nhất là sợ lỡ như chọc đến ngất, thì chẳng cách nào xong chuyện, hai là do vợ chồng La Tiếu đang ở đây, mặc dù hôm nay Lục Nghị Thần mặc cảnh phục, nhưng vẫn lo lập tức đưa đến Cục công an.
Cho nên, sử dụng chiến lược rút lui.
La Tiếu rót nước cho hai , để bọn họ cảm thấy chút an ủi, sưởi ấm thể.
Trấn an nửa ngày, rốt cuộc cũng bình tĩnh , Dương Kiến Thành vỗ lên chân : "Thực sự là nghiệp chướng, tại sinh một tên bất hiếu như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1434.html.]
Phùng Thục Mẫn uống xong ly nước tay, mới hướng về La Tiếu cùng Lục Nghị Thần : "Chúng , thời gian cũng còn sớm, hai đứa mau trở về, sáng mai còn nữa."
La Tiếu chút an tâm: "Sư mẫu, tối nay để con ở đây , nếu sẽ lo lắng."
Phùng Thục Mẫn xua tay: "Trong nhà vẫn còn mấy đứa nhỏ, cần lo lắng, sẽ chuyện gì ."
Lục Nghị Thần rõ cả hai cần gian yên lặng, vì kéo tay La Tiếu: "Để sư phụ, sư mẫu an tĩnh một chút, ngày mai chúng tới."
La Tiếu thể hiểu tâm trạng của hai bây giờ, nhưng cô vẫn cảm thấy yên tâm.
Vì khi tới ngoài cửa, cô liền gọi một cuộc điện thoại cho Hách Tú Kiệt con dâu thứ hai của nhà họ Dương, kể những chuyện xảy đêm nay, để sáng mai sang đây xem ông bà cụ một chút.
Lúc đầu Hách Tú Kiệt còn chút vui: "Sao mấy liên lạc với chi lớn?"
La Tiếu lạnh lùng : "Nếu như bọn họ tức đến ngất xỉu, coi thử chi lớn khả năng tha cho hai , đừng ."
Cúp điện thoại, lúc mới rời .
Trong nhà, Dương Kiến Thành bạn già của : "Cuối cùng vẫn là do quá tham, ngay từ đầu nghĩ nếu để tụi nó trở về, Tiếu Tiếu sẽ cực khổ như .
Bọn họ cũng là cha chồng, ông bà của , trải qua mấy năm , nghĩ nhất định sẽ đổi ít, chẳng như lúc .
Lúc tụi nó trở về, từng đều cam kết hứa hẹn đủ thứ, hết dù cũng là con ruột , luôn để một chút, nhưng kết quả vẫn là bùn nhão thể trát nổi tường.
Ngược ngày càng đẩy Tiếu Tiếu xa, lâu lắm mới cho tới một chuyến, là cái bù đắp nổi cái mất, tự tự chịu."