Phó viện trưởng Vương, phụ trách dẫn dắt đội lo lắng, đây, cũng thể .
thấy mưa vẫn rơi, mặt đường đọng nước , căn bản rõ đường nữa, bây giờ thì chỉ thể theo cây cối hai bên đường mà .
Liệu tình hình đường xá như thể đến hiện trường cứu hộ một cách an vẫn còn xem tình hình.
Mọi xe bắt đầu lo lắng.
Trong khi họ đang lưỡng lự, một xe vận chuyển thiết từ bệnh viện của họ và xe từ các bệnh viện khác cũng bắt kịp họ, thấy bọn họ dừng bên đó, cũng dừng theo để hỏi tình hình.
Sau khi tình hình, mấy dẫn đội cùng thảo luận, do lái xe của bệnh viện thủ đô dẫn đường, lái xe từng là một quân nhân, và từng là của đội vận chuyển khi còn ở trong bộ đội, con đường như cũng qua , ít nhiều thì cũng chút kinh nghiệm.
Dù là , lái xe xe của mấy La Tiếu cũng dám cái gì.
Cuối cùng còn cách nào, La Tiếu bước lên : "Phó viện trưởng Vương, bằng để lái xe ?"
Hầu hết những xe đều phản đối, mặc dù họ rằng La Tiếu ngày nào cũng lái xe đến nơi tan sở nhưng xe cô lái là một chiếc ô tô nhỏ, ai thể đảm bảo rằng cô sẽ lái chiếc xe buýt .
Lúc , một bác sĩ xe từng cùng La Tiếu xử lý dịch bệnh : "Để chủ nhiệm La lái xe , là còn cách nào hơn?
Hay chúng chỉ dừng ở đây chờ đến giải cứu, đừng quên sứ mệnh của chúng , đừng quên những gì chúng bây giờ? Hơn nữa mấy năm , từng xe buýt do chủ nhiệm La lái, lái định hơn nhiều so với lái xe bây giờ."
Phó viện trưởng Vương cũng : "Phải, chuyện cũng nhớ."
Lúc từng chiếc xe đều vượt qua xe của bọn họ về phía , những khác cũng lời phản đối nữa.
Vì , La Tiếu, một ngu ngốc to gan trong mắt khác, ghế lái, bắt đầu lăn bánh định, theo phía quân đội.
May mà lâu , mưa càng ngày càng nhỏ, khi bọn họ đến nơi thì của bộ đội bắt đầu ứng cứu, nhiều cứu thoát.
Bởi vì thời tiết thích hợp để đưa bệnh viện trong thành phố, một là vì nước đọng đường quá sâu an , hai là hôm nay trời vẫn đổ mưa, hơn nữa trời cũng tối sớm hơn ngày.
Vốn dĩ cách nơi về phía còn một thị trấn, nhưng đường phía đứt đoạn, tạm thời thể qua nên chỉ thể tìm một chỗ tại chỗ sơ cứu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1442.html.]
Lúc , một dân địa phương đến và rằng ông nhà bỏ trống, nhân viên y tế thể dùng phòng cấp cứu tạm thời.
Nhà của bác cách xa thôn, cách địa điểm sạt lở một đoạn.
Mọi mang theo đồ đạc cá nhân đội mưa theo bác đó về, cổng thì thấy nhiều thương cứu thoát khỏi sạt lở, cùng dân làng chạy ngoài.
Xe của bệnh viện mang theo thiết y tế và t.h.u.ố.c men thể tới đây, bác thôn dân đó vội vàng tổ chức dân làng giúp chở đồ, đám La Tiếu rảnh nghỉ ngơi, cũng thể là căn bản kịp nghỉ ngơi, liền trong cấp cứu.
Mãi đến khi trời tối hẳn, tất cả những thương nhẹ mới xử lý xong.
Bên ngoài trời vẫn tạnh mưa nhưng cũng còn nặng hạt như .
Đội cứu hộ đến bàn bạc, việc đưa những cứu đến đây khi trời tối dễ, thực sự là đường quá dễ , cử một vài đến hiện trường để sơ cứu. Khi tình hình định, họ sẽ đưa qua đây.
Vốn dĩ điều kiện ở đây lắm, nếu như đến hiện trường, mới thể hình dung tình hình tồi tệ như thế nào.
Không còn cách nào khác, trong trường hợp , dẫn đầu. La Tiếu cảm thấy bản gì cũng còn gian thể hậu thuẫn, tuổi trẻ sức khoẻ , còn là đảng viên, nên cô lên và : "Tính cả nữa."
Sau khi trao đổi với dẫn đội của hai bệnh viện còn , Phó viện trưởng Vương : "Các đảng viên sẽ , mỗi bệnh viện sẽ điều hai , cứ sáu tiếng luân chuyển ca một ."
Rất nhanh các nhân viên mặt tại chỗ, họ theo những chiến sĩ bộ đội đến tiếp ứng và bước sâu bước nông đến địa điểm cứu hộ của đất đá trôi lở núi.
Tình hình ở bên thực sự càng gian khổ hơn, còn chuẩn sẵn sàng sơ tán bất cứ lúc nào, vì chắc chắn rằng sẽ một trận lở núi khác, nơi cấp cứu là một cái lều vải dựng tạm thời.
Khi bọn họ đến nơi, các chiến sĩ bộ đội cứu , cả mấy chiến sĩ đều ướt sũng và dính đầy bùn đất.
Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, hai mắt La Tiếu đỏ lên, bầu trời sắp tối, trong lòng cô thật sự lo lắng.