Tiểu Diệp Tử tức giận hét lên: "Đây là bóng của con, con cho chơi."
Người phụ nữ liếc chằm chằm bé, cất giọng mỉa mai: "Con của cô , hiểu chuyện như thế."
La Tiếu chút vui, cô đẩy đám đang bao vây xung quanh , bước lên phía . Không để cho họ kịp phản ứng, cô nhấc quả bóng lên, đá xuống một cú, quả bóng lăn khỏi bọn họ.
Những đó còn kịp hiểu chuyện gì, thì thấy La Tiếu cầm vững vàng quả bóng tay, : "Con trai, đây."
Tiểu Diệp Tử chạy về phía cô với ánh mắt ngưỡng mộ, reo lên: "Mẹ, thật lợi hại."
La Tiếu con trai một cái: "Con vẫn nên chăm chỉ luyện võ . Bóng của con mà còn cần cãi với ."
Tiểu Diệp Tử khẽ than thở: "Mẹ là học võ thì thể, nhưng mà, dùng để bắt nạt khác."
La Tiếu lời con , đáp lời: "Mẹ cho con học võ để con bắt nạt khác, nhưng cũng khi con khác bắt nạt thì tự vệ."
Bên , phụ nữ đột nhiên lên tiếng: "Cô là ai, tự nhiên giành lấy đồ chơi hả?"
Người đàn bà , chắc chắn chỉ thông minh chút vấn đề, La Tiếu khẽ nhếch miệng, lạnh lùng : "Quả bóng tay , từ bao giờ nó thành của cô thế?"
Cô còn cố ý châm chọc đối phương một chút: "Không cô mới , ai cầm là của đó."
Đám đông xung quanh đấy đều là hàng xóm của La Tiếu, họ cô là như thế nào, cũng đồng tình, công kích hai con nhà nọ:
"Quả nhiên là nào con nấy, tính tình giống như . Quả bóng là của con họ thật ? Cứ cầm thì là của luôn."
" , nếu ai nhặt cái gì là của đó, thế mà loạn hết lên ."
"Cậu bé thể mượn bạn chơi nếu như thích, nhưng chơi còn giành quả bóng của , thế là đúng ."
" thật đấy, đứa nhỏ như , ai dạy dỗ hết. Chả trách đứa trẻ cứ cầm quả bóng chịu bỏ . Sau , bảo bọn nhỏ tránh xa bé một chút."...
Con trai của bà lời lẽ của lớn , cũng sụt sịt luôn .
Lúc , Lục Nghị Thần đang lưng La Tiếu, tiếng , trừng mắt liếc về phía đứa nhỏ một cái, hoảng sợ, quên cả , sợ hãi trốn trong lòng , dám ló mặt nữa.
Người phụ nữ thấy nhiều đều đang chỉ trỏ, xì xào về con nhà , cô liền tính kéo con trai rời , đứa nhỏ vẫn chút , rấm rứt: "Bóng của con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1459.html.]
Chỉ phụ nữ to: "Ngoan, về nhà mua cho con quả khác. Quả bóng đó cái gì chứ, chúng nó chơi nhiều , bẩn c.h.ế.t." Vừa , lôi kéo con trai rời .
Bên : "Xem phụ nữ đúng là bệnh nặng, thể dạy con trẻ như thế chứ."
La Tiếu tính đưa bóng cho Tiểu Diệp Tử, : "Đi nào, qua bên chơi với các bạn. Cha ở đây trông chừng con."
Chỉ là, quả bóng sắp đưa đến tay bạn nhỏ La Tiếu lấy , tựa như quả bóng phảng phất tạo một cỗ mê đắm nhàn nhạt.
Suy nghĩ một hồi, La Tiếu vẫn quyết định đưa bóng cho con trai. Vừa đợi bọn trẻ khỏi, cô vội vàng qua với Lục Nghị Thần: "Anh Thần, mau kĩ phụ nữ rời ban nãy."
Lục Nghị Thần rằng La Tiếu sẽ tự nhiên những câu như thế , ắt hẳn lý do nào đó. Vì nhanh chóng đuổi theo hai con nhà .
La Tiếu cũng thì thầm với những phụ nữ xung quanh rằng: "Hãy chú ý bọn trẻ nhà , cảm thấy phụ nữ gì đó ."
Sau khi cô xong, cũng dần trở nên lo lắng, hỏi cô: "Giáo sư La, cô phát hiện điều gì ?"
La Tiếu : "Mọi đừng căng thẳng, chỉ cần để ý đến con của kỹ một chút. Thả lỏng trạng thái tự nhiên, đừng để phát hiện chuyện gì đó bình thường."
Vì , ở đây tỏ vẻ như chuyện gì, nhưng thật , trong lòng họ đều đang lo lắng.
La Tiếu gọi hai cô con gái nhỏ đến bên cạnh, thì thầm với hai bé vài câu. Hai bạn nhỏ chút nào sợ hãi mà ánh mắt còn điểm sáng lên.
Hai cô bé học võ cũng mấy năm, nhưng thật từng giao đấu. Nên hôm nay, nếu quảng trường nhỏ thật sự , hai cô nhóc nhất định sẽ giúp cha bắt kẻ đó.
La Tiếu giả bộ vô tình, tinh ý liếc xung quanh, cô phát hiện một vài bình thường. Cô cố tình chơi đùa với hai bạn nhỏ nhà , thì thầm với hai đứa, đó để hai cô con gái nhỏ chạy với ba em trai.
Mọi vẫn tiếp tục giả vờ , cô cũng tham gia với , tranh thủ giải thích một ít sự tình liên quan, cùng chờ đợi.
Qua một lúc, Lục Nghị Thần trở . Anh nháy mắt với cô một cái, La Tiếu hiểu ngay, tức là, cô đoán đúng, bắt cóc trẻ em ở quảng trường .
Lục Nghị Thần bình tĩnh : "Không chuyện gì, gọi điện thoại . Hiện tại, cảnh sát mặc thường phục, xen lẫn trong đám , ban nãy đôi con là bọn họ phái tới đây để thăm dò địa hình."