Hôm nay hai thật sự bận, khi rời nhà liền trở về viện, cho đồ lên xe, tiên về viện quân khu một chuyến.
Gọi cho nuôi Chương Thục Lan: "Alo, ."
"Tiếu Tiếu, là con ?"
"Mẹ, là con, ngoài ?"
"Mẹ ngoài, bây giờ con qua đây ?"
"Vâng, chúng con chuẩn xuất phát, một lát sẽ tới."
"Được, lát nữa sẽ cổng đón con."
"Khi nào con đến con sẽ gọi cho , lúc đó ngoài cũng , tránh lạnh."
"Được , các con lái xe chậm một chút."
Sau khi cúp điện thoại, La Tiếu cất điện thoại túi xách, động tác xuất phát.
Lục Nghị Thần cưng chiều : "Tiếu Bảo, , chúng xuất phát."
Đường phố bây giờ nhiều xe, hơn nữa khu nhà ở ở quân khu ở trung tâm thành phố, nên đường thông thuận, lâu đến nơi.
La Tiếu gọi cho Chương Thục Lan, bọn họ đến viện thì thấy bà ở đó.
Nhìn thấy xe của họ, Chương Thục Lan vẫy tay với họ.
La Tiếu và Lục Nghị Thần xuống ký tên, đó đến kiểm tra đồ đạc trong xe của họ.
"Tiếu Tiếu, hôm qua con gọi điện, vẫn đang ở huyện ngoại thành, sợ rằng con qua đây sẽ ai ở nhà."
"Con hiểu , hôm nay Nghị Thần cũng nghỉ nên cùng con."
"Mấy hôm còn nếu con thời gian qua đây, thì để trai con gửi qua đó cho con, kết quả liền nhận điện thoại của con."
"Lần đừng đan cho bọn con nữa, mỏi mắt còn mỏi cổ."
"Dù thì cũng đang nhàn rỗi, đoạn thời gian luôn bận rộn, chỉ thiếu một ống tay áo của Tiểu Dục, thời gian để đan, nhưng nghĩ sẽ đan xong tất cả gửi nó cùng ."
La Tiếu hiểu, còn sợ đứa nhỏ nào thương tâm .
Sau khi kiểm tra xong, hai tên lính nhỏ đến kiểm tra thật tham lam.
Thực sự là mùi vị bò kho quá thơm.
Xe dừng , nhiều hàng xóm sang: "Thục Lan, đến nhà ?"
"Con gái đến thăm ."
La Tiếu mỉm chào những hàng xóm qua: "Chào thím ạ."
"Tốt, , , cháu cũng ít khoe khoang là con gái ngoan."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1534.html.]
La Tiếu khẽ nhưng lên tiếng
Chương Thục Lan : "Gần đây cũng gặp cô, bận thì nhà ."
"Cả ngày đều bận, thời gian đến tìm cô."
"Cô ?"
" cổng đón con dâu và cháu trai."
"À, năm nay họ về ăn Tết ?"
" , gọi điện lát nữa sẽ tới, đây là vội vàng cổng đợi , hơn một năm gặp cháu nội ."
"Vậy thì thôi, sắp tới sẽ là một cái Tết náo nhiệt ."
La Tiếu họ trò chuyện, chắc gia đình nào cũng thế , họ đều mong con cháu việc bên ngoài về quê ăn Tết.
Xách hết đồ đạc xuống.
Chương Thục Lan cái nồi mang xuống cuối cùng: "Lấy ít ăn thử là , con đây là kho bao nhiêu mà mang một nồi to như ?"
La Tiếu : "Mọi đều thích ăn, con năm nay thời gian nên kho nhiều một chút."
Sau khi phòng và đặt đồ xuống: "Mẹ, Trí Khải và Trí Hoành , tại ngay cả Tiểu Trí Đạt cũng thấy?"
Chương Thục Lan lấy chiếc áo len dệt kim: "Cha con buổi sáng đưa chúng ngoài , một chiến hữu cũ chuyển đến, thấy bận rộn, ông liền đưa chúng hết."
Mở túi : "Mẹ đan lớn một chút, đến mùa xuân thể mặc vài ngày."
"Mẹ, mỗi năm đan nhiều hoa màu khác , nghĩ bằng cách nào ?"
"Có một bà chị trong đơn vị là một sành sỏi, thể tạo những mẫu mới hàng năm, học điều đó từ bà ."
"Mẹ, chiếc áo hở cổ là của con ?"
"Ừm, nó ?"
"Đẹp lắm, nếu đến mùa xuân mặc nó nhất định sẽ thể hiện khí chất."
"Con thích là , màu đó thấy một cô gái trong đơn vị mặc, trông , con dáng cao, đan kiểu như , mặc lên nhất định ."
Năm nay, đan cho Lục Nghị Thần cổ tròn, đây đều là cổ chữ V, bộ dáng thoải mái, Lục Nghị Thần : "Cảm ơn , vất vả ."
"Miễn các con thích là ."
Vì còn đến chỗ của sư phụ, cho nên cũng ở lâu liền rời khỏi viện.