Thu xếp cho sư phụ thỏa xong, lúc mới tiếp tục : "Mấy ngày nay viện, con sẽ dành chút thời gian đến đây giúp sư phụ xoa bóp, như cũng thể cải thiện tuần m.á.u một chút, đề phòng tụ m.á.u với các liên quan đến xương khớp."
Phùng Thục Mẫn gật đầu: "Vất vả con , Tiếu Tiếu."
La Tiếu vỗ vỗ vai Phùng Thục Mẫn: "Sư mẫu, gì chứ, việc con nên ? , rốt cuộc là xảy chuyện gì, ngã từ thang xuống ?"
Phùng Thục Mẫn : "Còn vì cháu của nhà thằng lớn cứ hoa mai vàng , còn nhánh vươn đến trong sân hàng xóm bên cạnh, hoa cắt xuống , mới đưa cho cháu trai, kết quả ông cao hứng liền nâng cái thang tiếp, nhưng vững, bổ nhào cái thang, cái thang định sư phụ của con liền hoảng sợ, nên từ thang ngã xuống."
La Tiếu nhíu mày : "Ai đưa sư phụ qua đó? Bọn họ ?"
Phùng Thục Mẫn lúc mới nhớ đến cháu dâu, ?
La Tiếu sợ hai ông bà thương tâm, vội sang chuyện khác: "Sư mẫu, sư mẫu ở trong chăm sư phụ, con mua chút đồ ăn trở về."
Phùng Thục Mẫn lúc mới xuống đồng hồ cổ tay, đến giờ ăn cơm trưa .
Đã đến lúc , còn thấy mấy con đây, cho tâm bà lạnh một nửa.
Ông gọi điện thoại cho mấy con , xem qua lâu như , mà vẫn chút tiến triển, La Tiếu vội đến vội , sắp xếp xong hết thứ cho ông cụ, trong lòng mới lên một ít.
Chờ lúc tối chút mấy đứa con trai con gái đều qua , cha của ngã thương, là bởi vì cháu trai của nhà cả, tất cả đều về phía gia đình cả, ý tứ thật rõ ràng.
Anh cả tinh tế hỏi đến thương tích của ông cụ, mà là mở miệng : "Gần đây sự vụ trong đơn vị con khá nhiều, xin nghỉ phép , mấy ngày vẫn phiên chăm sóc."
Anh hai mặc kệ: "Anh cả, cha thương chính là bởi vì cháu của , chút liên quan nào đến chúng em cả."
Anh cả phản bác : "Cha là cha của một ? Hơn nữa Trạch Triêu cũng cố ý mà, nó cũng dọa hoảng sợ vô cùng, đến bây giờ còn hết sợ , mấy đứa hổ so đo với một đứa nhỏ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1577.html.]
Nói xong về phía em gái Dương Lệ Bình đang một bên: "Em gái, bên em ý kiến chứ?"
Dương Lệ Bình còn tức giận bởi vì chuyện lúc cha đồng ý cho Kiều Tứ Hải cố vấn trong nhà máy d.ư.ợ.c phẩm: "Em sợ là cũng thời gian thừa, cũng thể mỗi ngày đều đây."
Dương Kiến Thành ở giường bệnh đối thoại của mấy đứa con, nữa hết hy vọng: "Mấy đứa đều hết , cũng cần đến nữa, cha và đều tiền lương hưu, cần ở trong cha buồn nôn, cút."
Anh hai Dương Lập Cương thấy sắc mặt của cha , trong nháy mắt chút đành lòng, đến cả và em gái cùng xoay rời , chính ở nơi cũng .
Đợi , Dương Kiến Thành mở miệng : "Thục Mẫn, bảo La Tiếu tìm luật sư đây, lập di chúc."
Phùng Thục Mẫn chung sống với Dương Kiến Thành lâu như , thể ông cái gì, cũng hỏi gì nhiều, gật đầu : "Biết ."
Trải qua chuyện tình , Phùng Thục Mẫn cũng ôm hi vọng gì với con trai con gái nữa, bọn họ dạy dỗ giáo d.ụ.c khác nhiều năm như , nhưng giáo d.ụ.c con cái của chính , bà nghĩ cũng hiểu rốt cuộc là vì cái gì?
Phùng Thục Mẫn : "Tiếu Tiếu, sư mẫu với sư phụ quyết định xong , chúng sẽ quyên góp hết thứ cho cơ quan phúc lợi nhà nước."
La Tiếu nhẹ nhàng gật đầu: "Được ạ, con trở kêu luật sư qua đây."
Hai ông bà sỡ dĩ để cho La Tiếu đồ vật gì, một là bởi vì La Tiếu thiếu chút đồ của bọn họ, hai là rước lấy phiền toái cho La Tiếu, bọn họ càng đem di sản để cho mấy đứa con bất hiếu, chẳng thà cố gắng hết sức trợ giúp cho xã hội.
Cuối cùng, lúc luật sư đến, hai ông bà cùng lập di chúc, mặt rõ ràng, nếu một ngày một trong hai qua đời, còn sẽ thừa hưởng bộ di sản, khi cả hai đều qua đời, tất cả những gì co khi còn sống đều quyên góp cho cơ quan phúc lợi nhà nước.
Hai ông bà còn đặc biệt mời đơn vị lãnh đạo cùng mấy hàng xóm chứng.
Sau khi lập di chúc xong, cả hai cũng coi như giải tỏa nỗi lòng, mà ba gia đình thể nghĩ đến, hai ông bà sẽ dứt khoát như .