Cháu trai ở nhà dưỡng thương nửa tháng, lúc mới chuẩn trở trường học.
Chu Tiểu Mẫn chút lo lắng, luôn hỏi hỏi La Tiếu: "Tiếu Tiếu, về Bằng Vân liệu lưu bệnh gì tiện ?"
La Tiếu vỗ vỗ tay chị dâu, cô thể hiểu tâm trạng hiện tại của như chị dâu, dù lúc đó vết thương cũng vô cùng nghiêm trọng, chị dâu chắc hẳn suy nghĩ nhiều: "Chị dâu, chị yên tâm, em cam đoan hiện tại sức khỏe của Bằng Vân gây bất cứ ảnh hưởng gì, cho dù là tương lai tham gia quân ngũ, cũng vấn đề gì?"
Từ trong túi cô lấy một lọ kem trị sẹo nhỏ, đưa cho cháu trai: "Mỗi ngày sáng tối, bôi lên vết mổ một lớp mỏng, cần lau rửa quá nhiều, vết sẹo nhanh thôi sẽ liền mờ ."
La Bằng Vân mỉm nhận lấy: "Cảm ơn cô ạ."
Sau khi cầm lấy, cậy mở và ngửi: "Cô, t.h.u.ố.c mỡ thơm."
La Tiếu : "Đây là đồ , khi dùng hết lọ , những vết sẹo do phẫu thuật để của cháu cũng sẽ mờ gần như biến mất ."
Trải qua sự việc , Chu Tiểu Mẫn dọa nhẹ, cô thầm nghĩ sẽ đăng ký cho con gái Tử Đồng của một lớp taekwondo.
Trước đó thời gian nghỉ ngơi của Bằng Vân đều bọn họ dùng để đưa con doanh trại quân đội huấn luyện, cô sợ con gái chịu khổ, cho nên lúc nào cũng biện minh tìm lý do từ chối, mãi cho đến khi sự việc phát sinh, cô mới cảm thấy con gái cũng cần chút bản lĩnh phòng , nếu chẳng may gặp bất trắc thể tự bảo vệ .
Cô nghĩ đến hai cô con gái của em chồng học võ từ nhỏ, bây giờ đ.á.n.h ba bốn liền lúc sợ cũng thành vấn đề, còn con gái nhà ở cái tuổi , sợ là bên võ thuật cũng nhận, nên cô hỏi ý kiến của con gái, giúp con đăng ký một lớp học taekwondo.
Đến quân đội, Thái Phong hiện tại đang vui vẻ cùng đồng đội chia sẻ cho đồ ăn mang tới, ai nấy đều vui vẻ mặt, đây là thời gian hạnh phúc nhất của bọn họ khi trở về ký túc xá khi tập luyện.
Bởi vì những thứ mà Thái Phong mang theo thể mua ở bên ngoài, tất cả đều do gia đình nhóc , điều khiến Thái Phong cảm thấy ấm lòng mỗi khi nghĩ về gia đình.
Ngày rời đại đội, chỉ La Tiếu, vợ chồng La Hạo Thiên, mà ngay cả vợ chồng Lục Nghị Tuyên cũng mang theo thứ gì đó đến tiễn nhóc, thím Đường sáng sớm món mì xương heo mà nhóc thích ăn nhất, tiễn nhóc lên xe, dặn dò tự chăm sóc bản .
Mặc dù cha mất sớm, nhưng nhóc luôn một gia đình hết mực yêu thương , hiện tại thấy những ánh mắt ghen tị của , nhóc cảm thấy chút tự hào.
Một đồng đội chạy đến mặt nhóc: "Thái Phong, thể nhờ nhà gửi lên thêm một ít thịt khô cùng hoa quả lên , sẽ trả tiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1592.html.]
Thái Phong nheo mắt đồng đội của : "Nhà của ai nấy đều bận rộn, thời gian thêm cho ? Tự c.h.ế.t tâm ."
Người đồng đội còn gì nữa, nhưng thấy gọi:" Bách Thái Phong, mau đến nhận điện thoại gia đình gọi tới."
Thái Phong đẩy đồng đội mặt , nhanh chân bước xuống lầu, chờ nhận điện thoại, thở gấp: "Có, cháu là Bách Thái Phong."
"Thái Phong, ở trong quân đội như thế nào , quen ?"
"Dì , cháu , bên đó đều chứ?"
"Chúng đều , trong nhà đều nhớ cháu, Tiểu Diệp Tử lộn xộn gọi điện cho cháu, chúng khuyên nó, ảnh hưởng đến cháu chứ?"
"Không ạ, ảnh hưởng gì , em trai em gái ạ?"
Tiểu Diệp Tử đến đoạt lấy điện thoại: "Anh Thái Phong, em nhớ ."
Một tiếng Thái Phong, em nhớ cho đôi mắt Thái Phong chút đỏ: "Tiểu Diệp Tử, em lời, chờ Thái Phong trở về gặp các em."
"Vâng ạ, em sẽ thật nhiều đồ ăn ngon nhờ chú gửi cho . Chắc lát nữa sẽ nhận . Mẹ để chịu đói."
Tiểu Dục cũng chen tới: "Để em chuyện với Thái Phong."
Đoạt lấy điện thoại , Tiểu Dục : "Anh Thái Phong, bao giờ mới trở về nhà?"