Lục Nghị Thần bận rộn hết cả tuần, bây giờ mới chút thời gian nghỉ ngơi. La Tiếu xót , mặc dù mấy hôm nay ngày nào cô cũng đưa đồ ăn đến, nhưng thể chống đỡ nổi với nhiều ngày thức thông đêm như thế.
La Tiếu hôm nay nghỉ nên xin đổi ngày nghỉ ở bệnh viện.
Ăn sáng xong, cô bận rộn luôn tay, nào là hầm canh xương dê, nào là nấu món cá om dưa mà thích, còn chiên thịt viên, thịt xông khói kho nồi đất, quả đậu xào thịt băm, đậu phụ chiên giòn, cuối cùng, cô còn trộn một đĩa salat thập cẩm, là tất đồ ăn.
Khi bọn trẻ học về, Lục Nghị Thần cũng đ.á.n.h thức vì ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
Ôm ấp chào hỏi bọn trẻ xong thì đồ ăn cũng bày xong.
Lục Nghị Thần uống một ngụm canh to, thốt lên: "Giữa ngày đông giá rét uống canh nóng, thật là dễ chịu."
Bà Dung : "Cậu thích ăn thì sẽ nấu thường xuyên, nhưng nấu vị thật sự ngon bằng Tiếu Tiếu nấu."
Tiểu Diệp Tử : "Bà Dung nấu ăn ngon."
Bà Dung trìu mến tiểu Diệp Tử: "Ôi, cái miệng xinh của Tiểu Diệp Tử càng ngày càng nịnh khác đó!"
Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu lên: "Cháu nịnh, ngon thật mà!"
Bà Dung rạng rỡ: "Được , , cháu thích ăn thì ."
La Tiếu múc canh cho tất cả : "Uống một bát canh xương dê để khử hàn khí , mới ăn đồ ăn ."
Cô múc cho một bát cùng, uống một miếng canh mới : "Anh Thần, buổi chiều cứ ở nhà ngủ tiếp, em thăm Tiểu Phong Phong."
"Anh cùng em."
"Không , cả tuần nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới một ngày nghỉ, cứ ở nhà ngủ bù !"
"Không , ngủ hết cả buổi sáng , chiều cùng em, tối về ngủ sớm là ."
La Tiếu giấu giếm với nhà về chuyện của Tiểu Phong Phong, vì nghề nghiệp của Lục Nghị Thần khó tránh khỏi đắc tội với khác, vì thế nhân tiện chuyện xảy , cô cũng dạy cho bọn trẻ một bài học.
Bọn trẻ chuyện của Tiểu Phong Phong đều im lặng, Nguyệt Nguyệt hỏi: "Tiểu Phong Phong chắc sợ hãi lắm?"
La Tiếu thu dọn bát đĩa trả lời: "Mợ con em , nhưng mấy hôm đang ngủ mơ thấy ác mộng tỉnh cả ngủ, chắc cũng sợ hãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1620.html.]
Tiểu Duệ nghiêm nghị: "Đám đó thật đáng ghét, đáng phạt thật nặng。"
Nghiên Nghiên cũng gật đầu đồng tình: "Tiểu Duệ đúng, bọn chúng thật là ích kỉ, vô nhân tính."
Thấy bọn trẻ phẫn nộ bàn tán, La Tiếu cũng : "Vì thế, bất kể lúc nào, các con cũng tin lạ, đặc biệt là do tính chất đặc thù công việc của cha con, dễ đắc tội với khác, các con luôn luôn cảnh giác."
Mấy đứa trẻ hứa chắc nịch.
Giúp bà Dung thu dọn xong, cũng đến giờ bọn trẻ học, La Tiếu kiên quyết cho Lục Nghị Thần cùng, bắt về phòng ngủ. Sau đó cô mới dắt bọn trẻ cửa, tiện đường chở chúng đến trường.
Cô cửa hàng bách hóa tổng hợp mua một bộ đồ chơi ô tô, một cửa hàng bánh gato chọn mấy chiếc bánh kem, xong xuôi cô mới đến nhà Thạch Đầu.
Khi xách đồ đến nơi, cô thấy nhiều xúm quanh cổng, cô liền hỏi: "Mọi đang xem gì thế?"
Không ai ngoảnh trả lời cô: "Lại đến cầu xin, họ vẫn còn dám vác mặt đến cầu xin nhà cơ chứ?"
La Tiếu : "Làm phiền cho nhờ chút."
Khó khăn lắm cô mới chen qua đám đông, cũng may, cô giơ bánh gato lên cao, chứ thì bẹp mất.
Quan Vũ Kì thấy La Tiếu , cô thở phào nhẹ nhõm: "Chị ơi, chị đến đấy ?"
La Tiếu vờ như , hỏi cô: "Mấy gì ?"
Quan Vũ Kì thuật một lượt mục đích mấy đến nhà, La Tiếu mặt lạnh : "Chuyện các đến khó cô cũng vô ích, sai thì trả giá, bất kể là ông thực sự giả vờ thì ông cũng tham gia việc .
Nếu sự giúp sức tận tình của ông , Tôn Ngữ thể thuận lợi mang đứa trẻ trong xưởng, nếu đứa trẻ cứu kịp thời, các nghĩ đến hậu quả ?"
Một phụ nữ hình nhỏ thó : "Chồng cũng Tôn Ngữ gây chuyện phạm pháp, ông cũng chỉ bụng tiện thể cho cô nhờ thôi."
La Tiếu dò xét đàn bà đó: "Tiện đường, bụng? Hừm, chị cũng thật lơ là quá! Chị đến trại tạm giam hỏi xem chồng chị bụng cho nhờ ?"