Các bác sĩ ở bệnh viện tỉnh đều quen với La Tiếu, thế là bọn họ tụ tập bàn bạc một chút, bây giờ trong loại tình huống , chỗ tắc động mạch đây, La Tiếu dùng dị năng để giúp ông cụ tan huyết khối, nhưng vấn đề là bây giờ triệu chứng nghiêm trọng hơn đó là phù não.
Việc cho phẫu thuật đều do phái bên gia đình quyết định.
Lúc mấy con trai con gái nhà họ Dương đều chạy tới, thấy tình trạng của ông cụ nghiêm trọng đều nghĩ tới giống như kiếm cớ bận việc chạy ngoài.
La Tiếu cho bọn họ cơ hội.
Trên đường đến đây, cô gọi điện thoại cho Lục Nghị Thần, đoán chừng là lát nữa sẽ tới nơi, những chuyện vẫn còn đàn ông mặt thì sẽ hơn để tránh việc nhịn nổi tay với đám .
Sau khi nhà họ Dương mới hỏi rõ tình hình, Lục Nghị Thần cũng tới .
La Tiếu đem tình hình bệnh nhân mặt nhà và bác sĩ một lượt: "Bây giờ phẫu thuật , đều là do nhà đến quyết định, thương lượng một chút ."
Con dâu cả của nhà họ Dương - Bạch Tố Lệ : "Cô cứ quyết định là , cần hỏi chúng ."
La Tiếu để ý đến bà , mà Dương Lập Vũ : "Tốt hơn hết là các nên nhanh chóng đưa quyết định cho , nếu thì đừng trách tính toán thù nợ ."
Người nhà họ Dương lúc mấy lời tức giận của La Tiếu, cũng dám loạn gì nữa.
Dương Lập Cương sợ mang tiếng thế là mở miệng : "Chỉ cần thể cứu cha của chúng , thì cuộc phẫu thuật chúng đồng ý thực hiện."
Người con trai thứ hai , con trai cả cũng thể là , vì đều đồng ý thực hiện phẫu thuật.
Bác sĩ cũng nhắc kết quả nhất: "Bởi vì bệnh nhân tuổi nên thể loại trừ khả năng là phẫu thuật thể thất bại."
Phùng Thục Mẫn xong suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất, vẫn may La Tiếu kịp thời duỗi tay đỡ lấy mới vững .
Người con trai thứ hai, Dương Lập Cương tiếp: "Cho dù chỉ một tia hy vọng trong ngàn vạn hy vọng, chúng cũng chọn phẫu thuật."
Bác sĩ gật đầu : "Vậy các thanh toán phí phẫu thuật , chúng sẽ sắp xếp ca mổ."
La Tiếu đỡ Phùng Thục Mẫn ngoài hành lang xuống ghế, với Lục Nghị Thần: "Anh Thần, đưa bọn họ ngoài thanh toán ."
Sau đó lạnh lùng mấy nhà họ Dương: "Nếu như hôm nay các còn dám kiếm chuyện, thì đừng trách khách khí với các ."
Đôi mắt đó thật sự là ăn thịt .
Vốn tưởng rằng La Tiếu sẽ giống như , giúp bọn họ trả tiền viện phí, bây giờ xem nghĩ cũng cần nghĩ .
Con dâu thứ hai Hách Tú Kiệt lẩm bẩm: "Tiền cho con trai nước ngoài còn gom đủ nữa, lấy tiền mà thanh toán chi phí phẫu thuật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1678.html.]
La Tiếu nhàn nhạt một câu: "Nếu như mà lỡ mất cuộc phẫu thuật của sư phụ , sẽ cho tất cả các thất nghiệp, là sẽ ."
Sau đó cũng mở miệng chuyện nữa.
Người nhà họ Dương sợ thật , bọn họ La Tiếu dám thì sẽ , dám đ.á.n.h cược kế sinh nhai của gia đình, chỉ dám theo Lục Nghị Thần xuống bên trả viện phí, chỉ là tiền trong túi của bọn họ căn bản đủ.
Lục Nghị Thần trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, lâu Thẩm Kiến Trung cử đến .
Lục Nghị Thần với hai : "Đưa bọn họ về nhà rút tiền, đó qua đây trả tiền phẫu thuật."
Dương Lập Cương cau mày : "Cũng cần đến mức chứ?"
Lục Nghị Thần quan tâm đến bọn họ, xoay rời , ở trong Cục công an đều là những giải ngũ, ai ai cũng kỹ năng chiến đấu , bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ là sẽ chạy thoát.
Một tiếng , của hai nhà đem tiền phẫu thuật nộp xong, ca mổ bắt đầu lúc bọn họ thanh toán tiền phẫu thuật , là La Tiếu nếu như bọn họ trả viện phí thì cô sẽ chịu trách nhiệm hết.
Ngoài La Tiếu cũng sự chấp nhận của bệnh viện cho bên trong phòng mổ, với sự hỗ trợ của cô, ca mổ diễn suôn sẻ.
Đợi đến khi Dương Kiến Thành tỉnh dậy, câu đầu tiên chính là: "Căn nhà, bán."
Phùng Thục Mẫn bật : "Không bán, ông cứ chăm sóc thể của , Tiếu Tiếu ở đây, bọn chúng dám loạn ."
Trước đó La Tiếu chuyện với nhà họ Dương: "Nếu như ai còn dám loạn mặt sư phụ nữa, sẽ khiến cho các nếm mùi vị của việc ăn mày là như thế nào.
Trước đây còn quan tâm đến các bởi vì mặt của sư phụ với sư mẫu , đừng tưởng là dám gì các ."
Mấy nhà họ Dương tốn tiền còn dạy cho một tràng đạo lý, thất vọng mà rời .
Hách Tú Kiệt khỏi bệnh viện liền mắng mỏ: "Đây là chuyện gì thế, đúng là kiếm chuyện mà, tiêu tiền của , một phân tiền dễ đào , còn trả mấy nghìn nhân dân tệ, việc cho Hàm Vũ du học bây giờ?"
Dương Lập Cương cứ về phía , nửa câu cũng .
Hôm nay ông chút sợ hãi , nếu như mà ông cụ thực sự mà xảy chuyện thì hậu quả ông cũng dám tưởng tượng.