Lạc Trần cũng thấy hai cô bé, : "Cố Tịch Nghiên, Lục Tịch Nguyệt, hôm nay các em xe buýt ?"
Nghiên Nghiên vẫy tay chào: "Tại bọn em thể xe buýt."
Lạc Trần cũng cảm thấy câu hỏi của chút vấn đề, lúng túng : "Không , bình thường của các em sẽ là lái xe đưa hai đứa ?"
Nguyệt Nguyệt nhẹ : "Mẹ của em hôm nay việc bận, hơn nữa đón xe buýt cũng thuận tiện."
Lạc Trần nhanh chóng mở chủ để hỏi: "Mấy em định ?"
Nghiên Nghiên thản nhiên trả lời: "Trở về bên thăm ông cố ngoại và bà cố ngoại, còn đấy?"
Lạc Trần thời gian : "Em gái của cùng bạn học chơi, đón em ."
Nghiên Nghiên đầu , : "Lạc Hân khá là hạnh phúc nha, trai là thương em gái."
Lạc Trần về phía cô bé : "Thế em càng hạnh phúc hơn , nhiều họ nội, họ ngoại bảo vệ em, còn ba đứa em trai giá trị vũ lực bùng nổ."
Nguyệt Nguyệt ở phía liếc một cái, trong lòng nghĩ thầm, chị của mới cần khác bảo vệ, vẫn thấy qua giá trị vũ lực của chị cũng hề thua kém ba đứa em trai thối .
Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt đổi xe, đến nửa đường xuống xe.
Hai chị em , xe vẫn đầu hai cô bé, mãi cho đến khi thấy hai nữa mới thôi. Lúc đó, mới thu hồi ánh mắt, thẳng .
Một trai bên cạnh : "Người em, đang thích nào, nếu thích thì bắt đầu sớm , để lâu khác bắt mất. Nhìn như , dọa sợ cái cổ của chịu đựng mất."
Người dứt lời, những xung quanh phá lên.
cũng những nhiệt tình, luôn khích lệ Lạc Trần thích thì mau hành động thôi.
Lạc Trần chịu nữa, liền xuống sớm hai trạm dừng. vì cảm thấy tức giận, chủ yếu là vì chút ngại ngùng.
Lúc xuống xe cũng thèm để ý, trai ban nãy chuyện với cũng xuống xe, vẫn quên đuổi theo đến mặt một câu: "Người em, cố lên."
Đợi đến khi xa, khóe miệng của Lạc Trần cong lên, trong lòng nghĩ thầm, vẫn cần đợi.
La Tiếu lái xe đến nhà chị dâu cả, xuống xe đăng kí thỏa mới tiến sân, mang theo hai quả dưa hấu lớn cùng tới cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1730.html.]
Vương Tiểu Hân mở cửa, : "Mau , đều đang đợi em. Trời ạ, còn mang dưa hấu nữa, em mang hoa quả đến ăn đều ngon nên chị sẽ khách khí ."
Nói đưa tay cầm lấy một quả bê lên: "Thật là nặng."
La Tiếu đặt đồ xuống, rửa tay, mới phòng khách , cô : "Chị gọi em sang đây là chuyện gì vui ?"
Vương Tiểu Hân từ trong phòng , tay cầm theo vài tấm ảnh đưa qua, : "Em xem đây là đối tượng yêu đương ? Chị lo là, con đường tìm kiếm đối tượng yêu đương của Nhiên Nhiên thuận lợi.
Người trong ảnh chính là đối tượng hiện tại của con bé, quê nhà ở vùng nông thôn, là chị coi thường đến từ nông thôn, chỉ là gia đình trai chị em ít, chị sợ là gặp một nhà sinh viên đại học, đến lúc đó, sẽ lo lắng cho cả gia đình, trong lòng bận rộn suy nghĩ một mớ hỗn độn, thấp tha thấp thỏm."
Sau khi La Tiếu nghiêm túc bức ảnh một hồi, cô : "Nếu chị vẫn còn lo lắng, chúng thể đích đến đó một chuyến, coi như là du lịch."
Vương Tiểu Hân Nghe vỗ tay: "Em đúng là ý kiến , nhưng mà nơi đó khá xa, e rằng về về cũng mất vài ngày."
La Tiếu lúc mới hỏi: "Cậu ở chị?"
Vương Tiểu Hân thở dài, : "Một thôn nhỏ Thiên Thủy, nhưng cách thị trấn xa."
La Tiếu suy nghĩ một chút, : "Vậy quả thực , để đến ngày Quốc Khánh em với chị một chuyến."
Vương Tiểu Hân nở nụ , : "Chỉ chờ câu của em, chị từ đến nay từng ngoài một , còn xa như thế, sợ là bản đ.á.n.h mất chỉnh tề luôn."
La Tiếu cầm ảnh lên xem xét một hồi, : "Tuy nhiên, cũng khá là nghị lực, nếu như gia đình tệ thì chị đừng ngăn cản. Con kiên cường thì hơn bất cứ cái gì. Hơn nữa, cho dù hai đứa kết hôn thì cũng , vẫn sống ở thủ đô, cũng chỉ mỗi năm tết đến mới thể trở về gặp mặt.
Vương Tiểu Hân bĩu môi : "Chị hiện tại nào dám gì trái lời, chính là sợ tay chị hỏng chuyện."
La Tiếu bật "haha" hai tiếng, cô : "Chị dâu, lời của chị nếu để Nhiên Nhiên thấy thể nào cũng cùng chị cãi một trận."
Lúc mặt Vương Tiểu Hân cũng tràn ý , : "Nếu kết hôn, năm cũng hai mươi chín tuổi , trì hoãn như cũng sang tận ba mươi. Kết hôn quá muộn, sợ ảnh hưởng đến tuổi tác sinh sản, điều đúng là cha trong nhà lo lắng yên."