Mấy bà đẩy suýt ngã, loạng choạng lùi về vài bước mới vững, khi định thần, hiểu chuyện gì xảy thì Khổng Ngọc Như chạy thoát ngoài .
Trong sân hô to: "Bà định bỏ trốn vì sợ tội đấy!"
Khổng Ngọc Như thấy những lời đó, càng cố sức chạy nhanh hơn.
Đại đội trưởng Thạch Đầu hỏi: "Thạch Đầu, cháu thương ?"
Thạch Đầu lắc đầu đắp: "Cậu ơi, cháu thấy mợ hai nhét đồ túi, nhưng cháu rõ là thứ gì."
Đại đội trưởng liền dặn dò mấy ở trông coi hiện trường, ông cùng vài đuổi theo đến nhà họ Tôn.
Khổng Ngọc Như về đến nhà liền đóng chặt cổng , đó tìm chỗ chôn thứ lấy nhét đang trong túi, mặc kệ ở bên ngoài tha hồ gõ cửa thế nào cũng mở.
Đại đội trưởng cử ngoài ruộng tìm Tôn Bảo Khánh, kể bộ sự việc cho ông .
Tôn Bảo Khánh ngờ Khổng Ngọc Như đến tận nhà Lục Nghị Thần để gây chuyện, bà sống nữa, sự việc qua , thấy đủ mất mặt?
Bảo đàn bà cả buổi sáng việc ngoài ruộng mà tâm trí để , còn bảo về nấu cơm từ sớm, việc của bà hết, nên ông ở giúp.
Bây giờ gọi về mới đàn bà tác yêu tác quái .
Khổng Ngọc Như chỉ một mực gì, đại đội trưởng yêu cầu bà mở cửa, nhưng bà vẫn mở, Tôn Bảo Khánh phát cáu, ông hét bên trong: "Bà đang định cái gì ? Có định sống nữa thôi? Hay là tù vài năm?"
Ông việc ở nhà máy vài tháng, công đoàn nhà máy thường xuyên tổ chức các buổi tuyên truyền pháp luật, nên ít nhiều cũng một chút, chỉ đàn bà là ngu , hiểu gì cả.
Hôm nay kể cũng thật trùng hợp, đúng lúc , Lục Nghị Thần lái máy kéo trở về, xe còn để mấy túi lương thực hạt nhỏ do nhờ mua giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-178.html.]
Nghe âm thanh tiếng máy kéo, trong lòng chút hoang mang theo bản năng, Lục Nghị Thần là trong thôn, trong trạm máy nông nghiệp của hợp tác xã là thành phố, gia đình vai vế, thường ngày, trong thôn đều dám động chạm đến . Họ lo sợ cho Khổng Ngọc Như, sợ rằng bà thực sự lấy đồ của nhà , nếu chắc chắn bà sẽ đưa đến trại giam.
Vừa mới đỗ gọn gàng máy kéo một chỗ, lấy hết lương thực xuống khỏi máy kéo, liền thấy tiếng gọi thất thanh, xé lòng xé của Thạch Đầu từ bên con dốc đối diện. Anh giật , kịp để ý đến mấy túi lương thực, khoá cửa kho để máy kéo chạy ngay về nhà.
La Tiếu cùng đại đội trưởng trở nhà Lục Nghị Thần, thấy Thạch Đầu , cô chợt nhớ vẫn còn nồi hầm bếp tắt lửa, vội vàng chạy về.
Lục Nghị Thần về đến cổng nhà, thấy Thạch Đầu sưng cả mắt: "Thế là ?"
Thạch Đầu : "Mẹ của Tôn Thắng Viễn đến nhà chúng , lúc đầu bà hỏi em để lấy t.h.u.ố.c bôi liền sẹo, em bảo , bà tin, lục lọi tìm khắp nhà, em ngăn nổi, bà đẩy em, còn đ.á.n.h em nữa. Sau đó, em thấy bà lấy đồ gì đó đút túi, đại đội trưởng của em dẫn đến, bà liền bỏ chạy."
Lục Nghị Thần thực sự nổi giận, vốn dĩ tật ưa sạch sẽ, đàn bà đó dám động đồ của , bà tự dẫn xác đến thì đừng trách !
Lục Nghị Thần gian chái lấy xe đạp , : "Đừng ai bên trong."
Rồi bảo với Thạch Đầu: "Thạch Đầu đừng sợ, lát nữa sẽ về."
Nói xong, xuống dốc, đại đội trưởng thấy Lục Nghị Thần xuống dốc, nhưng về phía cầu mà khỏi thôn, trong lòng thầm thở dài.
Tôn Bảo Khánh vốn dĩ ngăn , nhưng Lục Nghị Thần đạp xe nhanh như bay, buồn để ý đến ông , Tôn Bảo Khánh trộm nghĩ, thì tiêu !