Bởi vì đó thực hiện cưỡng chế rút lui, giảm bớt thiểu thương vong, mặc dù như , nhưng đội chữa bệnh vẫn bận đến mức chân chạm đất.
Hiện tại xe thể lưu thông đường, nên bệnh vận chuyển , tình trạng như , thể tưởng tượng đến lượng công việc của bọn họ.
trái ngược với đời mà , cảnh báo, đổi đa phần lượng thương vong, điều khiến La Tiếu thở dài to trong lòng một .
Cuối cùng cũng uổn công bản mạo hiểm truyền tin, nhà sập thể xây , nhưng nếu còn thì sẽ mất luôn hy vọng, hiện tại phần lớn nhân loại tránh một kiếp, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, tin tưởng nhanh sẽ vượt qua cửa ải khó khăn .
Vài ngày đầu nước điện cũng tín hiệu, đường phố tắc nghẽn, đói bụng đến mức ăn quàng, La Tiếu mạo hiểm phiêu lưu, theo đội cứu viện tìm kiếm ban đêm, lương thực trong gian, còn nhiều lắm, nhưng thể giải quyết hậu quả hiện tại.
Cô thể trơ mắt thờ ơ chịu đói, chỉ vì mấy thứ , vô cùng nhọc lòng.
Không chỉ duy trì cảnh giác cao độ, phòng để khác phát hiện, còn tìm một chỗ quá khả nghi, cố gắng tránh cho nước mưa ướt, mãi cho đến khi vật tư đến, cô sẽ tiếp tục mạo hiểm như nữa.
Mấy ngày kế tiếp, cả cũng trở nên gầy .
Đội ngũ chữa bệnh La Tiếu bọn họ ngây ngốc ở đây hơn hai mươi ngày, trong lúc động đất vẫn diễn ngừng, cô mới chính thức sinh mệnh con nhỏ bé, bất lực như , trong nháy mắt, một linh hồn hoạt bát liền còn.
Sau khi lượng cứu tăng lên, bọn họ càng thêm bận rộn, tình huống như , công việc là niềm tin duy nhất, cực khổ cùng nguy hiểm gạt sang một bên từ lâu.
Trong thời gian cứu viện, La Tiếu dùng dị năng đến cực hạn, kéo lượt những thương sắp đến hồi tử vong trở .
Bệnh nhân qua tay cô, đều cứu chữa thành công, tỷ lệ biến chứng xuất hiện những cũng nhỏ, điều tạo cho bản cô một cảm giác ủng hộ lớn.
Những thương ở tay chân đều chuyển qua cho La Tiếu, cắt thì sẽ cứu , bọn họ còn tương lai, dị năng của cô trong cứu viện phát huy tác dụng tới mức từng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1832.html.]
Kết thúc nhiệm vụ cứu viện trở Kinh Thị, lúc Lục Nghị Thần cầm hoa gần, đau lòng đến mức đỏ ửng vành mắt, thật sự gầy nhiều, ôm thật chặt lòng: "Cực khổ , Tiếu Tiếu, chào mừng về nhà."
"Đoàn thể cán bộ cùng quân đội một đường cứu viện, với những cá nhân ở tuyến đầu là cực khổ nhất, em chẳng qua chỉ việc mà bản cần ."
Tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, cũng khiến La Tiếu rơi lệ, khi nhớ đến những tới từng gương mặt trong quá khứ, nghĩ đến khung cảnh thiên tai, đột nhiên cô hồi tưởng đến kiếp , thật vô cùng quý trọng cuộc sống của hiện tại.
Lúc về đến nhà, bác gái Dung đau lòng đến mức rơi nước mắt: "An trở về là , bác hầm canh gà, chúng mau chóng bồi bổ trở ."
La Tiếu cho bác gái Dung một cái ôm thật mạnh: "Cháu khỏe, chỉ là cảm thấy mệt, mấy ngày nữa thể nghỉ ngơi lấy sức khỏe."
Sau khi La Tiếu tắm xong, Lục Nghị Thần cầm đến một ly sữa: "Tiếu Bảo, uống , lát nữa ăn cơm, nghỉ ngơi."
La Tiếu gật đầu, cầm lấy sữa, mở miệng nhỏ uống.
Lục Nghị Thần phát hiện trở về vợ gầy nhiều, cô cần nghỉ ngơi một thời gian, cho cùng với tinh thần của một bình thường thể chịu nổi khung cảnh như .
Cơm nước đều do Lục Nghị Thần bưng phòng: "Anh Thần, cảm ơn."
Lục Nghị Thần ôn nhu : "Không dặn, đừng bao giờ cảm ơn với , mau ăn , nghỉ ngơi thật , trông chừng cho em."