"Chức vụ bí thư chi bộ cũng là do công xã bãi bỏ, trong lòng thể dễ chịu ? Chắc chắn là cực kỳ tức giận. Sợ là trút hết trách nhiệm lên đầu La Tiếu ."
"Vậy thì chú Đức Chính đúng, từ đầu đến cuối La Tiếu đều là hại, ông oán trách thì cũng nên trách con gái hại , đúng là đầu óc tỉnh táo."
La Tiếu đến thành phố, hết là tìm một chỗ để gian quần áo đến chợ đen một chuyến, tháng cũng nên giao cá , Hạ Vũ Kiệt ở đây, nên cô với Ninh Thụy tối nay sẽ giao dịch ở một ngôi nhà hoang ngoại thành.
Ninh Thụy vẫn chút tò mò: "Cô chở đến đây bằng cách nào ?"
La Tiếu : "Lãnh đạo của các với các là lòng hiếu kỳ sẽ hại c.h.ế.t ? Chín giờ tối nay đợi các ở đó."
Sáng sớm hôm nay trời sáng La Tiếu lên núi bắt cá, còn cố ý bắt nhiều hơn những, tỉ mỉ nhặt hết những con cá nhỏ thả về hồ nước, chỉ để những con cá từ một cân rưỡi trở lên.
Có thư giới thiệu, cô ngoài một chút, tìm một chỗ để tay, chừng chợ đen ở những thành phố lớn còn thể bán một cái giá .
Lần hai mục đích, một là đến phía nam một chuyến, lợi dụng tiền tay xem xem thể buôn bán một vài thứ , tích góp ít vốn khởi động. Hai là đến thủ đô một chuyến, vạch trần phận của thế , về phần cha ruột sẽ gì thì chuyện mà cô xen .
Đi dạo quanh chợ đen một lúc, thấy thứ cô cần. thấy ở một chỗ gần đó một đứa bé trai đang bán sách t.h.u.ố.c ở trong góc, còn là sách đóng buộc chỉ.
La Tiếu đến gần cầm lên xem cẩn thận một lúc, hỏi nhỏ: "Sách bán lấy tiền là đổi lấy đồ?"
Bé trai ngẩng đầu lên La Tiếu : "Em đổi một ít lương thực và đường đỏ."
Nói xong hình như nghĩ đến điều gì, chút ngượng ngùng : "Em những thứ đáng giá bao nhiêu tiền, nếu như chị thích thì xem xem cho em thứ gì thì cho."
La Tiếu hỏi: "Người lớn trong nhà em ?"
Bé trai thấy La Tiếu hỏi , chút cảnh giác cô: "Chuyện liên quan đến bọn họ."
Vừa định thu dọn sách bày mặt đất rời , La Tiếu đưa tay đè cánh tay của bé : "Em đừng sợ, chị ý gì khác, chị mua những quyển sách , cho em mười cân lương thực , một cân đường đỏ, ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-221.html.]
Bé trai mở to hai mắt, chút dám tin: "Có thật ? Đổi nhiều như ?"
La Tiếu : "Sách lẽ là vật gia truyền, em lấy đổi như sợ hối hận ?"
Bé trai đó những sách t.h.u.ố.c đầy vẻ nỡ, hai mắt ươn ướt: "Mẹ và em gái em đang chờ lương thực để cứu mạng, nếu những quyển sách thể cứu mạng em gái em thì cũng đáng."
Nghe lời , hiểu trong lòng La Tiếu chút xúc động.
Cô qua những trong chợ đen : "Em thu những quyển sách , chúng đổi sang một chỗ khác. Cho dù bây giờ chị cho em lương thực, chắc em thể mang khỏi chợ đen một cách an . Em yên tâm, chị . Mấy quyển sách của em, mỗi một quyển chị sẽ cho em mười cân lương thực , ngoài cho em thêm một cân đường đỏ cùng một ít táo đỏ, nếu như em đồng ý thì chúng rời khỏi chỗ ."
Cậu bé theo lời La Tiếu, ban đầu thì suy nghĩ một lúc, đó hình như hạ quyết tâm, nhanh nhẹn thu mảnh vải rách, dậy theo La Tiếu ngoài. Cậu cũng tại nhưng trực giác mách bảo rằng .
Hiện giờ bà nội đang thương ở cánh tay, tiện cửa, nếu như còn đem một ít lương thực về nhà, e là còn một chút sữa nào nữa, em gái đói đến suốt ngày.
Số lương thực bà nội đổi vốn thể cho ăn vài ngày, nhưng ngờ thím hai dẫn chú hai đến cướp hết những thứ đó , vì ngăn cản họ mà bà nội còn thương ở cánh tay.
La Tiếu và bé khỏi chợ đen, La Tiếu hỏi: "Nhà em ở ? Chị đưa em đến đó đưa đồ cho em. Bây giờ em còn nhỏ, đưa cho em em cũng xách nổi."
Trên tay bé bốn quyển sách thuốc, mỗi quyển mười cân lương thực, cộng sẽ là bốn mươi cân. Cậu bé trông cũng chỉ tám, chín tuổi, xách bốn mươi cân e là bao xa nổi nữa.
Lỡ như đường gặp nào ý đồ , thì .