Diêu Lệ Lệ về phía cô : "Nhà chúng tình huống thế nào , chỉ cha và trai hai nuôi chúng nhiều như , chớ đừng chi là hiện tại trai chỉ đang tạm thời việc ở xưởng d.ư.ợ.c mà thôi.
Nếu La Tiếu hiện tại năng lực trả ân tình trong những năm , tại chúng cự tuyệt, cân nhắc vì khác , cũng vì em trai, em gái cân nhắc chứ?"
Ngô Bội Linh ở nơi đó thật sự nên cái gì, con gái cũng sự thật, nhưng khi đó ở nông trường, La Tiếu cũng ăn qua mấy cơm ở nhà , con nhóc c.h.ế.t tiệt dĩ nhiên tiền và lương thực của .
Ở cách đó xa, xem náo nhiệt Diêu Lệ Lệ xong, đều trào phúng tiếng: "Rõ ràng là bản cô buộc trả ân tình, còn hiện tại năng lực trả , nghĩ tới con gái nhà họ Diêu là như ."
" , qua nhiều, còn thật nghĩ tới đứa nhỏ tâm tư như ."
"Hai vợ chồng Diêu Thừa Tuyên cũng là như thế, sinh một Diêu Lệ Lệ khác loại như thế."
"Phỏng chừng trong tay tiền, coi trọng tiền của , còn thể tại ?"
La Tiếu vẫn chăm chú giữ chặt Ngô Bội Linh, khiến bà thể đ.á.n.h Diêu Lệ Lệ, Ngô Bội Linh La Tiếu sợ là nhân cơ hội thanh toán rõ ràng, điều nếu đổi là ai nữa, chỉ mũi như , đều sẽ vui vẻ.
Liền La Tiếu : "Cô , đưa bao nhiêu lương thực thì thích hợp."
Diêu Lệ Lệ : "Cứ theo mỗi tháng hai bữa mà tính , một năm là hai mươi bốn bữa, mười ba năm cũng chính là 312 bữa, cũng tính nhiều hơn cho cô."
La Tiếu thiếu lương thực và tiền, tuy nhiên sẽ để cho Diêu Lệ Lệ cho rằng cô chính là dê béo, mặc cô xâu xé.
La Tiếu nhẹ giọng mở miệng : "Mười ba năm, nhớ cha nuôi và bà nội , lúc bốn tuổi thì gia đình mới đến, ý của cô là bốn năm cũng ăn thức ăn của nhà cô ?"
Diêu Lệ Lệ lúc mới nhớ tới đến, đúng , cô nhớ La Tiếu cùng tuổi với em gái nhỏ của , quên mất thời điểm bọn họ nông trường thì em gái nhỏ bốn tuổi, những hàng xóm bên cạnh lộ vẻ mặt trào phúng.
Có chút tự nhiên : "Vậy thì tính toán theo chín năm là , điều cũng chuyện lớn gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-230.html.]
Có nhỏ giọng thầm thì : "Con gái nhà họ Diêu thật , nếu như nhắc đến, liền nhiều thu của nhiều thêm bốn năm lương thực, hiện tại vạch trần còn chuyện lớn gì."
Ngô Bội Linh vẫn giẫy giụa La Tiếu buông , nhưng La Tiếu tuyệt đối thể để cho thím Diêu quấy nhiễu việc , bởi vì cô gái chính là chịu nổi tức giận.
Lần chấm dứt là chuyện , Diêu Lệ Lệ liền là thích gây chuyện, như thế cô cũng quan hệ gì.
La Tiếu nhỏ giọng với Ngô Bội Linh: "Thím, ngày hôm nay cháu và chị Lệ Lệ đến chuyện , thím cũng đừng nhúng tay, tính tình của cháu thím cũng , trừ phi chúng lui tới.
Chỉ cần ngày cháu còn đến đây thăm thím và chú Diêu, việc liền tránh khỏi , nhưng cháu mỗi đến đều nhắc đến, cho nên ngày hôm nay việc cần giải quyết, kính xin thím thứ ."
La Tiếu xong lời , Ngô Bội Linh đỏ hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt con gái lớn, bọn họ thể sinh một đứa con gái ích kỷ, hổ như .
Sau đó La Tiếu mới hướng về phía Diêu Lệ Lệ : "Vậy chị xem chín năm cần bồi thường bao nhiêu lương thực hoặc là tiền thì thích hợp."
Diêu Lệ Lệ vốn lấy lương thực, dù hiện tại nhà bọn họ mỗi ngày vẫn thể ăn no bụng, nhưng nếu như tìm việc ở gần đây, khắp nơi đều cần chuẩn , liền : "Vậy thì trả thù lao ."
La Tiếu gật đầu đồng ý, : "Được, chị tính toán xem chín năm qua đưa bao nhiêu?"
Diêu Lệ Lệ suy nghĩ một chút : "Hiện tại bột mì là một đồng bảy một cân, một tháng hai bữa coi như cô ăn một cân, một năm chính là mười hai cân, chín năm chính là 108 cân."
La Tiếu bỗng nhiên liền nở nụ , cô bỏ nổi những thứ , nhưng Diêu Lệ Lệ thật sự xem cô như là đại phú, đúng lúc Ngô Bội Linh triệt để bạo phát.
Xông tới liền cho Diêu Lệ Lệ một đấm: "Mày là đang chứn vọng tưởng , lúc còn ở nông trường chúng ăn qua mấy mữa bột mì, mày thật là dám , liền nửa cân bột mì, thật sự dám mở miệng chuyện."