Câu chuyện ngụ ngôn là từ hai tháng tăng tới một ngàn chữ với giá sáu đồng. Kết hợp với bức tranh cũng thể tăng thêm năm phần. Bây giờ, một bức tranh minh họa giá một đồng năm xu. Hiện tại, một tháng gửi bốn câu chuyện ngụ ngôn. Bình thường kết hợp tối đa với bốn, năm cái bức tranh.
Nếu câu chuyện ngụ ngôn đủ ngàn chữ, La Tiếu sẽ tăng thêm một ít chú giải. Dù cơ bản đều vượt qua ngàn chữ. Cô tăng thêm tranh minh hoạ. Câu chuyện ngụ ngôn thứ nhất thể cầm ít nhất mười hai đồng tiền.
Trước mắt, chuyên mục một tháng thu nhập ít nhất bốn mươi tám đồng tiền. Với niên đại thì thiệt tình tính là ít. Một công nhân viên chức bình thường cũng chỉ tiền lương là ba, bốn mươi đồng.
La Tiếu nghĩ đến câu chuyện ngụ ngôn luôn luôn xuất bản. Cho nên cô mới thử tiểu thuyết, bút danh: Tiêu Dao. Lại để cho cô thật ngờ chính là tổng biên tập trực tiếp giữ . Còn trả cho cô với một cái giá tệ.
Lục Nghị Thần cùng Thạch Đầu thấy La Tiếu nở nụ . Họ rõ đây là đạt ước . Chợt La Tiếu : "Xem một chút , Thạch Đầu. Chị khoác lác nha.Đơn gửi tiền đến . Chị sẽ nuôi dưỡng em thật ."
Hai mắt Thạch Đầu sáng lóng lánh đồ vật tay La Tiếu : "Chị giỏi!"
La Tiếu : "Cảm ơn Thạch Đầu."
Lục Nghị Thần La Tiếu đối diện vui mừng. Anh đột nhiên hỏi một câu: "La Tiếu, tương lai cô ghi danh đại học nào?"
La Tiếu vẫn còn vuốt đơn gửi tiền tay, thuận miệng : "Bắc Kinh."
Lúc , Lục Nghị Thần yên tâm, nghĩ đến ngày mai sẽ trả lời bên . Bây giờ, là ở Cát Thị. Vậy thì tiêu nhiều tiền một chút. Anh em chuyện nghĩ đến . Vậy cũng tính toán cho .
Cô nhóc là tay nghề kiếm tiền giỏi. Anh cũng thể lạc hậu . Anh gương mặt nhỏ nhắn mang theo nét hưng phấn của La Tiếu mà cảm thấy thật đáng yêu.
Đoạn thời gian ở thành phố Bắc Kinh, em bên gọi điện thoại đến. Công ty vận chuyển bên nhận hơn mười chiếc Đông Phong mới trở về. Tin tức nội bộ là mấy chiếc cựu Đông Phong xử lý bên ngoài.
Bọn họ tìm hỏi qua, một tháng mấy chiếc xe bảo dưỡng tệ. Chạy thêm vài năm nữa thành vấn đề. Họ gọi điện thoại tới hỏi hứng thú dùng một chiếc .
Trước đó, họ cũng rõ là nguy hiểm nhất định. Cho nên, họ để thời gian cân nhắc vài ngày. Ý của họ là nhận mấy chiếc xe . Còn thể trực tiếp thuộc về công ty vận chuyển. Dù hàng năm giao phí trực thuộc cho công ty vận chuyển là .
Bất quá coi như là xe second-hand cũng cần một tiền lớn. Xe Đông Phong 141 mới giá khác lắm là 30:000 đồng. Xe sắp sửa đào thải đoán chừng ít nhất cũng 5000 đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-330.html.]
Ăn cơm xong, Thạch Đầu giúp đỡ Lục Nghị Thần thu dọn bát đũa. Thói quen trở thành tự nhiên. Dù La Tiếu thích việc rửa chén nhất, cũng vui vẻ để việc đó.
Chuẩn xế chiều chuyến đến nhà họ Diêu. Cô dậy trở về phòng chuẩn một túi lưới. Bên trong cá khô, rong biển, cơm cuộn rong biển, tôm khô. Số lượng cũng lớn. mà cũng thể chấp nhận . Dù ở phương Bắc, những món hải sản coi như là vật hiếm .
Cô để cho Thạch Đầu giữ nhà. Cô và Lục Nghị Thần cùng khỏi cửa. Tuyết bên ngoài sâu thêm hai cen-ti-mét. Hiện tại còn dấu hiệu ngừng, Lục Nghị Thần dặn dò La Tiếu cẩn thận đường. Anh mới tách ở đầu ngõ.
Lần , La Tiếu mua vài cái dù từ phía Nam về. Hôm nay, cô ngoài nên bung một cái. Kết quả đúng là . Trên đường, giống như xem trò khỉ mà cô. Bởi vì dọc theo con đường đến trạm xe buýt, chỉ cô một cái bung dù.
Cô mới nhớ tới, hiện tại nhà nào cũng đều nhất định cái dù. Mà dù khả năng mang theo cây dù cũng nỡ lấy để hứng tuyết rơi.
La Tiếu nghĩ thầm may mắn chính che kín, tới mặt. Hắc hắc, còn sẽ cảm thấy hổ đấy!
Lúc đến nhà họ Diêu, nghĩ tới mà hôm nay nhà họ Diêu đều ở nhà. Diêu Lệ Lệ thấy là La Tiếu tới. Cô há miệng : "Sao cô tới đây?"
Diêu Thừa Tuyên hô: "Con bao nhiêu tuổi . Đây là lời gì?"
Mắng Diêu Lệ Lệ xong. Lúc , ông mới với La Tiếu: "Trời lạnh, mau ấm áp ấm áp."
La Tiếu để ý tới Diêu Lệ Lệ. Cô run cho tuyết dù rơi sạch sẽ mới thu dù. Cô dậm chân một lúc mới bước nhà: "Chú Diêu, thím Diêu, con qua thăm hai một chút."
Diêu Lệ Lệ dạy dỗ. Cô vốn còn điều gì. Cô tinh mắt thấy đồ vật tay La Tiếu. Lúc , cô mới ngậm miệng .
La Tiếu : "Thím Diêu, con nhận một ít hải sản. Nên con mang đến đây một ít cho nếm thử."
Ngô Bội Linh trải qua chuyện . Cuối cùng, bà tự nhiên như : "Con đến thăm chúng là . Lần cần nhắc đến chuyện quà cáp nữa."