La Húc Ngôn vốn đang ở trong phòng sách, nhưng tin em gái sẽ đến nên ở bên trong nữa mà ngoài đợi gần cả nửa ngày, thấy em còn đang chuyện với bà nội ở phòng khách, với bà về chuyện và em trai bà nội nuôi thành hai mập mạp, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Châu Quế Phương cháu gái , trong lòng cũng thả lỏng, đó : "Vậy cháu mua cái gì, để bà nội cho cháu tiền mua."
La Tiếu vội ngăn : "Đừng, đừng, đừng, bà nội, cháu tiền, thật đó, đến học bổng, còn tặng cho cháu ít quà mắt, hơn nữa, thu nhập hàng tháng của cháu cũng gần bằng lương hưu của ông bà ."
Châu Quế Phương tò mò hỏi: "Tiền ở cháu ?"
La Tiếu nở nụ : "Cháu bản thảo, bản thảo của cháu tòa soạn báo ý nên chọn đăng báo, cho nên mỗi tháng cháu đều tiền nhuận bút, cháu còn thêm tiểu thuyết nữa. Bà yên tâm , bà và ông nội cứ chờ hưởng phúc thôi. Cháu cũng sẽ bù đắp cho cả và hai nữa, mấy năm qua cháu nợ hai nhiều, khổ cực cho hai , hai cũng nên hưởng phúc."
Nước mắt của Châu Quế Phương vương ở khóe mắt, bà dám thêm nữa vì sợ La Tiếu thấy, bà cầm lấy thịt xoay khỏi phòng, : "Được, chúng sẽ chờ hưởng phúc."
Nỗi cay đắng của hai mươi năm qua trong phút chốc biến thành nước mắt tuôn rơi ngừng, năm đó khi hai đứa cháu trai thương trở thành bộ dáng , Ninh Tuyết Linh đau khổ bỏ , còn rằng để cho hai đứa nó tự chăm sóc bản .
Hai ông bà lão bởi vì chuyện mà thiếu chút nữa cũng cắt đứt quan hệ với đứa con thứ hai của ông bà, lúc trong bụng của Ninh Tuyết Linh đang m.a.n.g t.h.a.i là đứa thứ ba và đứa thứ tư, hai tháng nữa sẽ sinh, mà hai đứa con trai bác sĩ cũng từng một đứa thì liệt, một đứa thì khờ khạo.
Ninh Tuyết Linh chấp nhận hai đứa con trai của mang hình hài như thế , nên còn cách nào khác đành để ông lão đem hai đứa nhỏ về với ông bà, vì để chăm sóc cho hai đứa cháu trai nên bà đành xin nghỉ hưu sớm.
Những năm , ông lão ngoài , khi về nhà chăm sóc cho hai đứa nhỏ , cùng hai đứa nhỏ lớn lên, nhưng trí thông minh của cháu nội cả chỉ dừng ở tuổi một đứa bé tầm năm, sáu tuổi.
Đứa thứ hai thì thông minh nhưng thường xuyên ốm đau, khiến cho tính tình càng ngày càng nóng nảy, hai năm đầu mới về hưu, đứa cháu thứ hai sẽ luôn khó chịu khi t.h.u.ố.c hỗ trợ điều trị, nhưng khi lớn lên, hai ông bà lão vốn dĩ cũng chẳng thể chịu nổi đứa cháu thứ hai nữa.
Những lúc đứa cháu thứ hai nóng giận lên đều nhờ thuốc, khiến cho còn cách nào khác, tìm cách mới tìm một viện điều dưỡng, bắt đầu nghĩ đến việc đưa đứa cháu thứ hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-374.html.]
vấn đề xảy , mỗi ngày bà lão đều đem đứa cháu trai cả tới lui viện điều dưỡng, cơ thể cũng gần như chịu nổi, bà cũng phát hiện đứa cháu thứ hai càng ngày càng im lặng, đó trong một đứa cháu thứ hai nổi giận bà mới hóa đứa cháu thứ hai nghĩ bọn họ bỏ rơi nó. Nếu vì đưa nó đến nơi , mà cả chỉ cùng bà về về.
Hai ông bà lão bàn bạc với , đưa đứa cả đến ở cùng, hai em ở chung một phòng, tuy rằng tiền hàng tháng nhiều nhưng đổi bọn họ thời gian nghỉ ngơi.
Để tiện trông nom hai đứa cháu, hai ông bà lão dọn về nơi sinh sống, chọn một nơi gần viện điều dưỡng, mỗi ngày khi dọn dẹp xong nhà cửa, bà sẽ sang xoa bóp cho bọn họ. Còn với đứa cháu thứ hai phát bệnh, nơi đó bác sĩ nên cũng còn luống cuống tay chân nữa.
Cho đến khi ông lão nghỉ hưu, mỗi ngày đến viện điều dưỡng từ một trở thành hai , nhiều năm trôi qua như ngày nào bà bỏ qua chuyện xoa bóp chân cho đứa cháu thứ hai, chỉ mong một ngày nào đó đứa nhỏ thể lên trở một nữa.
Hiện tại thì , hy vọng, hai mươi năm qua uổng phí, cháu gái của họ , hai bọn họ khi để chân của La Húc Viễn teo , bây giờ ngẫm nghĩ cực khổ của bọn hơn trong hai mươi năm qua cũng kết thúc.
Giờ chỉ mong chờ hai đứa cháu trai thể mau chóng hết bệnh.
La Tiếu đem công cụ chế t.h.u.ố.c , ông nội đưa cả phòng khách: "Cháu gì ?"
La Tiếu : "Thật đúng lúc, ông nội, ông và cả rửa giúp cháu những dụng cụ ạ, cháu châm cứu cho hai , khi nãy cháu lát nữa cháu còn hai bệnh nhân đến nữa đúng ạ? Cháu chuẩn t.h.u.ố.c cho hai đó, cái là hôm qua cháu đặt mua nên rửa sạch, chút nữa cũng sẽ dùng tới."
Sau đó từ trong ba lo lấy túi trái cây khô, cả : "Anh cả, và hai mỗi ăn một túi, ăn ngon lắm."